“Phúc thay
ai sầu khổ” (Mt 5, 4)
Có lẽ người đời không thể chấp nhận được mối
phúc này là một chân lý sống, hay là một lời chúc phúc, nhưng có thể xem đây
như một câu bong đùa. Thử hỏi, làm sao than khóc mà lại có phúc? Than khóc là
điều mọi người đều muốn tránh. Triết lý sống hôm nay là tìm quên những khó khăn
thử thách, quay lưng lại phía chúng bằng mọi cách qua những thú tiêu khiển,
những cuộc tụ tập thâu đêm suốt sáng hay trong men say hoặc ma túy. Triết lý
nhà Phật cũng đã dạy “Đời là bể khổ.”
Mà đã khổ thì khóc là một kết cục của sự giải tỏa.
Cuộc sống quanh chúng ta là một hệ thống sự sống
đầy bận rộn xoay quanh những kiếm tìm tạm bợ của công danh, bạc tiền, toan tính
thiệt hơn nhằm làm vui chúng ta giây lát nhưng không lắp đầy những nỗi trống
vắng mà chúng ta sợ hãi đối diện. Do đó, Chúa Chúa Giê-su có lý do để chúc phúc
cho: "Phúc cho những kẻ than khóc!"
Vì trong Phúc âm Luca 6, 25 Ngài đã khuyến cáo: "Khốn thay cho các ngươi là những kẻ bây giờ vui cười, vì các người sẽ
than vãn và khóc lóc." như nhắc nhở những nụ cười, thú vui và hạnh
phúc của trần gian và tuyên bố đó là điều không may. Nhưng những lời hứa phúc
hạnh, ân lành, niềm vui và an bình lại dành cho những kẻ than khóc???
Phải hiểu rằng, than khóc mà Chúa Giê-su muốn mời
chúng ta trải nghiệm là than khóc cho sự nghèo khó trong tâm linh của mỗi người.
Đối diện với sự thánh khiết của Thiên Chúa, để rồi nhìn lại cuộc đời mình đang
sống và khiêm tốn nhận ra sự bất lực tột cùng nếu cuộc đời này không có bàn tay
Thiên Chúa chạm vào. Làm sao không khóc khi đối diện và nhận ra bản chất thật
con người chúng ta. Chúng ta khóc cho tình trạng nô lệ bản thân và những băng
hoại trong đời sống thiêng liêng của mình. Một cuộc chiến diễn ra trong cuộc
sống của chúng ta và chúng ta than khóc vì mình thất bại.
Không chỉ khóc than cho phận hèn mọn, bất xứng
của mình, người Ki-tô hữu còn than khóc cho những yếu đuối của tha nhân. Than
khóc cho những tội ác ghê gớm của con người mà dường như họ mất cảm giác về
tội. Tình trạng phá thai trong giới trẻ hôm nay là một xu hướng mà nhiều người
trẻ biết nhưng vẫn lao vào vì ích kỷ của bản thân. Những tội ác về luân lý, về
sự tham lam của một nhóm lợi ích, ... Chúng ta nhận ra và cũng thừa nhận rằng
thế giới chúng ta đang sống hôm nay thật bất toàn và khốn khổ. Nhưng sẽ khốn
khổ hơn khi mỗi người chúng ta vẫn cho phép mình bị mù trước tội lỗi của mình. Và
chúng ta than khóc.
Vậy trái tim chúng ta vẫn còn khả năng nhạy cảm
trước những sự tham, sân, si của cuộc đời? Hay chúng ta đang giết chết dần cảm
xúc của mình để yên vị với những gì mình đang được bảo bọc?
Cuộc đời lún trong bùn đen tội lỗi đó mà Chúa Giêsu
khi vào đời đã mang danh "vị cứu
tinh của nhân loại". Ngài đã chạnh lòng thương và khóc than trước mộ
Lazaro. Chúa khóc và than trong tâm hồn Ngài. Người Ki-tô hữu từ đó cũng than
khóc như Ngài, vì nhận cùng bản chất của Chúa để sống giống như Ngài.
Trong đời này, nơi nào tôi có thể tìm được kinh
nghiệm an ủi như vậy? Tâm linh tôi có đang nghèo khó không? Nghèo khó như thế
nào? Tôi đang cần gì hơn cả?
Có bao giờ tôi khóc vì nhận ra mình tội lỗi không?
Tôi có ước muốn từ bỏ hay vẫn còn giằng co lưỡng lự? Tôi nên nhớ rằng: nếu
không kinh tởm tội lỗi, thì cũng không bao giờ ưa thích điều thiện lành.
Lê Đỗ Quyên, aci