Có kẻ khác nữa thưa rằng: Lạy Chúa, tôi sẽ theo
Chúa, song xin cho phép tôi trước về từ giã người trong nhà tôi. Ngài phán
rằng: Ai đã tra tay cầm cày, còn ngoái lại đằng sau, thì không xứng đáng với
nước Thiên Chúa.
Lc
9, 61 – 62
Như
những đứa trẻ trong vùng, chị cũng gắn bó đời học sinh của mình ở trường các Sơ
với biết bao mộng mơ. Nhưng sâu thẳm tâm hồn chị trăn trở với hoài bão của ba mẹ
“Khi về hưu, con gái út sẽ là người chăm
lo cho ba mẹ phải không?” Chữ “hiếu”
nhắc nhở chị trong từng quyết định, ngay cả khi chọn trường đại học, chị cũng
chọn trường gần nhà để cuối tuần có thể về thăm gia đình, mặc dù đó là trường chị
không thích, ngành học chị cũng chẳng đam mê. Nhưng chị vẫn chọn và theo đuổi đến
khi ra trường chỉ vì “được gần ba mẹ”.
Đối
với nhiều người, cuộc đời chị được trải thảm hồng. Và chính chị cũng an phận với
những gì mình đang có. Chiếc thảm này tiếp tục nối dài. Chị tìm được một công
việc tốt, lại gần nhà. Nhiều cây si đang trồng trước cổng nhà. Chọn đi rồi chọn
lại, cuối cùng chị cũng chọn được một cây si cho đời mình với sự khuyến khích của
cả hai gia đình. Vậy là đủ! Chị thở phào nhẹ nhõm.
Có
ai may mắn hơn chị không?
Nhưng
cuộc đời dường như luôn có những ngang trái mà không ai lý giải được, bởi con
người vốn dĩ mang bản chất ‘tham lam’ (tuy tay con nhỏ bé, bao nhiêu cũng không
vừa). Có lẽ vì vậy mà con người cứ phải dành cả cuộc đời để tìm kiếm và thực hiện.
Chị cũng vậy, cuộc sống quá dễ dàng và lắm thuận lợi khiến chị cảm thấy nhàm
chán, để rồi tự hỏi mình “Cuộc sống tôi
chỉ quanh quẩn vậy thôi sao?” Chị đã từng nghĩ ngông, đã từng muốn thử một
lần bước chân ra khỏi màu hồng kia để khám phá thêm nhiều màu sắc khác của cuộc
đời. Thế nhưng, sự sợ hãi đã giữ chân chị lại. Cũng đã hai năm rồi kể từ khi đi
làm, chị cứ mãi dằn vặt vì sự yếu đuối, nhu nhược của chị. Chị cứ mãi cho phép
người khác sắp xếp đời chị mà chưa một lần dám nghĩ hay dám thực hiện điều chị
ước mơ?
Ngày
Chúa Nhật hôm ấy, chính ngày ấy đã xen chân vào cuộc đời chị và thay đổi tất cả.
Như các ngày Chúa Nhật, chị vẫn tay trong tay cùng người yêu tham dự thánh lễ.
Có thể đó là một thói quen, một trách nhiệm hay một nghĩa vụ mà chị phải thực
hiện để tránh những bài ca con cá của mẹ. Hôm nay lại khác. Đôi mắt chị mở to
hơn. Đôi tai chị căng ra lớn hơn. Nhịp tim chị đập nhanh hơn chỉ vì một nữ tu
cùng với một nhóm trẻ em đang đứng trước cộng đoàn dân Chúa, trên tay là một bức
hình quả địa cầu đang bị vỡ vụn và bức hình thứ hai là nhiều bàn tay gắn lại những
mảnh vỡ này. Họ được giới thiệu là con cái của những gia đình di dân và đang
theo học tại một trường tình thương của các Sơ Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giê-su. Gia
đình các em và các em bé này chính là những mảnh vỡ của quả địa cầu kia. Ai sẽ
làm công việc hàn gắn những mảnh vỡ này? Chị đã nhìn, đã nghe và đã thấy một sắc
màu khác rất thật của cuộc đời.
Trên
đường về, chị chẳng buồn buông chuyện với anh. Hai bức ảnh kia chiếm trọn suy
nghĩ chị. Nhìn đôi bàn tay mình, chị tự hỏi “Có đôi bàn tay tôi trong bức ảnh thứ hai không?” Chị muốn cộng tác
trong việc hàn gắn lại quả địa cầu kia. Nhưng bằng cách nào?
Chị
tìm kiếm thông tin về nhà Dòng của nữ tu hôm nọ. Chị tìm và đã gặp. Xin nghỉ việc
một buổi sáng, chị rủ người yêu cùng đến nhà … D ò n g. Lưỡng lự, nhưng vì chìu
người yêu nên anh cũng phải nghỉ việc một buổi. Đứng trước cổng nhà theo địa chỉ
trên tay, sự tưởng tượng của chị đã có lời đáp. Nơi đây không yên lặng, không tĩnh
mịch nhưng vỡ òa những tiếng nô đùa, la hét của bọn trẻ nhễ nhại mồ hôi trong
những bộ quần áo ngã màu. “Đây là nhà
Dòng?” chị hỏi người yêu. Thay câu trả lời của chị, anh bấm chuông cổng.
Cứ
thế cũng được một năm, anh và chị dành thời gian lui tới nhà Dòng cùng vui,
cùng chơi, cùng sẻ chia sự hiện diện và tình thương với các em. Cả hai cùng nhận
ra một lời mời gọi – theo Thầy Giê-su.
Làm
sao chị có thể theo bước chân Thầy Giê-su khi chị đang như chiếc gậy cho tuổi xế
chiều của ba mẹ? Chị không đủ can đảm để thưa chuyện vì chị sợ bị khước từ.
Nhưng chị cũng không thể sống ương ương dở dở với lời mời gọi thiêng liêng mà
chị cảm nhận rõ ràng “đây là cuộc sống
tôi”. Dù gì thì chỉ cũng phải mạnh mẽ một lần.
Chị
đã làm.
Bỏ
lại tất cả, chị bước chân vào nhà Dòng với niềm bình an đong đầy. Chữ hiếu dằn
vặt, thách thức con tim và lý trí chị, có lúc chị tưởng chừng phải bỏ cuộc giữa
đường. Nhưng chị xác tín điều Chúa Giê-su đã dạy “Ai tra tay vào cày mà ngoái lại sau lưng thì bất xứng” (Lc 9, 62). Điều
này cũng không có nghĩa là chị bất hiếu. Thiên Chúa cũng rất coi trọng việc thờ
cha kính mẹ được dạy trong điều răn thứ tư (Mt 15, 4). Chị tin vào lời hứa của
Chúa Giê-su “Hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa
trước hết, còn những thứ khác Ngài sẽ ban cho” (Mt 6, 33)
Như
Abraham, như Giu-se, hay như Maria, khi đã quyết định, chị quyết định dứt
khoát. Khi chọn từ bỏ, chị không day dưa. Khi ra đi, chị không ngoái đầu lại.
Ở
cái tuổi 96, chị vẫn hạnh phúc với sự chọn lựa của mình – người Nữ Tỳ Thánh Tâm
Chúa Giê-su.
Lê Đỗ Quyên, aci