“Ị
… oa….., ị…. oa, ị…ến …ơi…. ồi…..!!!” (Nghĩa
là chị Hoa, chị Hoa, chị đến rồi!!!) Chính
em đã giúp tôi tìm gặp được Chúa Giê-su.”
Năm là tên cô bé mà tôi được gặp gỡ ở một cô nhi viện
nằm giữa Sài Thành xa hoa nhưng không kém vội vã. Em khoảng mười ba tuổi, đồng
nghĩa với mười ba năm gắn bó cuộc đời mình với cô nhi viện này. Nếu có những
thay đổi, thì cũng là những di chuyển từ phòng này qua phòng khác, từ giường nhỏ
sang giường lớn hơn, bởi vì đôi chân em lòng khòng như hai cành cây cong. Cánh
tay em tê cứng làm tôi cảm giác mình đang đọ sức với em khi cần giúp em giữ chặt
một vài món đồ chơi nho nhỏ. Giọng nói em ngọng nghịu, ú a ú ớ chẳng nên lời.
Và chính em đã đổi cái tên tôi xinh đẹp mà bố mẹ đã đặt cho tôi thành “ị… oa, ị…oa… ị..ến..ơi..ồi…!!!”
Cuộc đời em là những dấu chấm hỏi cho người ở kẻ đi.
Ba em là ai, không ai biết. Mẹ em, chẳng ai hay. Chị em, họ hàng thân thích, có
lẽ mình Thiên Chúa mới biết. Chỉ biết rằng, cả thế giới của em là căn phòng cô nhi viện. Chiếc giường
sắt là ngôi nhà thân thương. Chiếc đèn nê-on là ánh mặt trời. Trần nhà cao cao kia là bầu
trời xanh. Và ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc đèn ngủ là ánh mặt trăng hiền hòa. Hàng
xóm của em là hơn hai mươi người bạn đồng trang lứa, kẻ thì nói chẳng ra lời,
người thì thở chẳng ra hơi, ngay cả ăn cũng cần người giúp, quần áo phải có người
thay. Nhưng dường như em không bận tâm nhiều về những câu hỏi của người khác về cuộc
đời em.
Những đứa trẻ cô nhi như em được gặp rất nhiều người,
nhưng họ đến rồi lại đi như cơn gió thoảng, mà chẳng mấy ai gắn bó đích thực
cùng các em. Có chăng là những cô bảo mẫu với núi công việc, vì vậy chẳng ai còn giờ
để đưa em ra ngoài ngắm ánh mặt trời hay dạo chơi trong vườn. Khi tôi đến, ánh mắt em bừng sáng khi được đưa dạo chơi xung quanh sân cô nhi viện, chỉ cho em
thế giới bên ngoài, trao cho em nụ cười, bắt cho em mấy chú chí đang gặm nhấm
cái đầu của em. Thế đó, những gì tôi cho em chỉ đơn giản vậy thôi. Ấy thế mà, tôi trở thành một đại ân nhân quan trọng đối với em. Đôi mắt em ánh lên niềm
hy vọng; đôi chân em cố bật lên để thể hiện niềm hạnh phúc; đôi môi em nở nụ cười
giòn tan như thể em vừa giành được một kho báu. Cả cơ thể em đắm chìm trong niềm
vui và hạnh phúc để đón chào sự hiện diện của tôi.
Em cười hạnh phúc, trái tim tôi nhảy mừng. Nước mắt tôi tuôn
trào trong niềm xúc động khôn nguôi. Tôi thầm nói với em “Năm ơi, chị quan trọng với em vậy sao? Trái tim em sao đơn giản quá vậy?
Ước mơ của em mộc mạc vậy thôi sao Năm?”
Tất cả những gì em đang được thụ hưởng như một kho tàng vô giá. Em không cần vàng bạc, chẳng tham
danh vọng, không chờ đợi quà cáp, hay địa vị giàu sang như những người lành mạnh
như tôi tìm mọi cách để đạt được, ngay cả có thể làm tổn hại đến người anh chị
em mình …. Với em, chỉ như vậy là đủ, là mãn nguyện.
Đã mười năm rồi, tôi không quay lại cô nhi viện năm
nào, nhưng cuộc đời em Năm giúp tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời mình, về chân lý đạt
được hạnh phúc đích thực – sống vui, hài lòng và biết ơn với tất cả những gì tôi
đang có, là dám để lại những tham vọng riêng tư để sống cho tha nhân.
Tôi đã gặp gỡ trái tim Chúa Giê-su trong trái tim
đơn sơ bé nhỏ của em. Tôi giúp em thấy ánh mặt trời, em chỉ cho tôi con người
vĩ đại đã tạo dựng nên ánh mặt trời tươi đẹp ấy. Tôi dành
cho em chút thời gian và sức khỏe, em mang lại cho tôi nguồn sinh khí mới của giá
trị đích thực cho sự chọn lựa hướng đi đời tôi. Tin chắc rằng, em không ý thức
chính em đã giúp tôi tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời – sống là biết cho đi. Chính em đã là nguồn sức
mạnh và nghị lực giúp tôi quên đi tất cả những mệt mỏi khi đạp xe gần hai mươi
cây số giữa cái nắng gay gắt của Sài Gòn trong những ngày hè. Nụ cười đơn sơ và niềm
hạnh phúc chân thành của em làm tôi đã quên đi tất cả những vất vả của học
hành, của công việc và của một thời khóa biểu nghiêm ngặt. Đến với em, gặp gỡ
em, giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn ý nghĩa của sứ mạng Đền Tạ, Đặc sủng của Dòng
Nữ Tỳ Thánh Tâm Chủa Giê-su. Và chính em đã giúp tôi xác tín mạnh mẽ ơn gọi thánh hiến của mình.
Tôi vẫn trên hành trình dấn thân cho sứ mạng loan
báo Tin Mừng của người Nữ tỳ. Những kinh nghiệm ngày ấy với em đã mang lại cho
tôi ánh sáng, giá trị và lửa mến của đời sống người tông đồ Chúa Giê-su.
Không biết bây giờ em thế nào rồi? Chắc là em đã trở
thành một cô thiếu nữ xinh đẹp hơn? Có lẽ em đã được chuyển em qua một phòng
khác với chiếc giường lớn hơn? Dù em ở đâu, tôi vẫn luôn cầu mong em sẽ gặp được
nhiều người thiện nguyện đến thăm và tiếp tục mang cho em ánh mặt trời, cũng như em sẽ tiếp tục là nguồn cảm hứng và sức mạnh cho những ai gặp gỡ em.
Và trong đôi mắt em ngày đó, là hình ảnh của triệu
trẻ thơ như em đang khao khát được nhìn thấy ánh mặt trời và được cảm nghiệm niềm
hạnh phúc đơn sơ như những người may mắn.
Bạn có bao giờ ước muốn mang ánh mặt trời cho những
bé thơ kém may mắn hơn bạn và tôi không? Như trong sách Cv 20, 35 “Cho đi thì có phúc hơn là nhận.”
Nguyễn Thị Kim Thoa, aci