Lắng Nghe và Đáp Trả

Khiêm Nhu

Tình Yêu Trọn Vẹn

Giản Dị nhưng Tinh Khiết

Hy Sinh

An Lạc, Trọn Vẹn và Khiêm Tốn

Bình Dị, Thân Thương và Chân Quê

Đẹp Thanh Cao, Tinh Khiết

Tình Yêu Cao Đẹp và Trong Sáng

June 29, 2013

Suy Tư Gương Thánh


     Phêrô và Phaolô là hai khuôn mặt vĩ đại ở thượng nguồn niềm tin Công Giáo, là hai trụ cột vững chắc nâng đỡ Giáo Hội dọc dài thời gian và là hai vị “Thánh Cả” trong mắt nhìn của mọi tín hữu.
Nhưng chỉ tập trung vào những nét cao cả, người ta dễ dàng nghĩ rằng các ngài ở quá xa trong thời gian, ở quá cao trong gương mẫu và có nguy cơ đặt các ngài ở bên lề Giáo Hội, trong khi đời sống và ơn gọi của hai đấng lại rất gần với đời kẻ tin.
     Phêrô qua trang Tin Mừng xuất hiện dưới bộ mặt dễ thương ở đỉnh cao tuyên tín đến nỗi đã được Chúa Giêsu khen tặng và tín nhiệm trao gởi chìa khóa Nước Trời. Nhưng đời sống của ngài cũng có những vực thẳm vấn vương tội lỗi. Chỉ sau phút tuyên xưng đước tin để đời, ngài đã bị Chúa Giêsu quở “Satan hãy xéo đi”(Mt 16, 23) khi có ý ngăn cản Chúa Giêsu lên Giêrusalem thụ nạn. Rồi khi đang ung dung bước trên ngọn song để đến với Chúa Giêsu (Mt 14, 28) thì vì yếu tin, ngài đã bị ngập chìm. Nhất là trong thảm kịch Thương khó của Đấng Cứu Thế, Phêrô đã xuất hiện trong một dáng dấp khó thương hơn mọi tông đồ khác. Ngủ vùi trong vườn dầu lúc Chúa hấp hối (Mt 26, 40), đó có phải là tội quên Chúa? Rút gươm chém đứt tai tên đầy tớ của vị thượng tế (Mt 18, 10), đó có phải là tội không làm theo ý Chúa? Sợ quá bỏ trốn nhìn Chúa bị bắt (Mt 18, 17), đó có phải là tội xa Chúa không? Và chối Chúa ba lần trước người đầy tớ gái (Mt 18, 25 – 27) là một điều mà truyền thống xem như phản bội Chúa. Rõ ràng Phêrô là người đã biết đến kinh nghiệm sa ngã.
     Phaolô cũng vậy. Trước khi là tông đồ nổi tiếng, ông đã là một người khét tiếng trong dư luận cộng đoàn tín hữu sơ khởi đến nỗi nghe đến tên ông mọi người phải chạy trốn như chạy tà. Ông là kẻ bách hại đạo Công Giáo trước bất cứ ai. Thời trẻ ông săn lùng các tín hữu. Thế giá ông đe dọa họ và bàn tay ông vấy máu thánh tử đạo tiên khởi. Ông ghét đạo đã đành, lại còn tự nguyện xin lệnh đi bắt đi ruồng đi bố ráp những người theo đạo nữa. Quả thật, Phaolô cũng là người trải qua kinh nghiệm tội lụy.
Nhưng điều quan trọng không phải là kể tội các ngài cho đủ, cho nhiều, cho nặng, mà là khởi đi từ tình trạng tội lụy ấy nhận ra rằng một khi đã được Chúa đánh động, các ngài đã quyết chí tìm về và hết mình sống cho sứ mạng được trao phó.
     Phêrô sau biến cố Phục Sinh dường như đã là một Phêrô khác hẳn. Được biến đổi nên mới, nên mạnh, nên lành, nên sách, nên đẹp, nên tốt để làm điều kiện cần thiết để nên thánh hơn. Ông đã thể hiện vai trò tông đồ trưởng với một độ cao của tinh thần trách nhiệm và đã chu toàn sứ mạng thủ lãnh Giáo Hội Công Giáo với nét đẹp của dạ can trường. Để rồi cuối cùng chịu án đóng đinh tại Roma làm sáng lên hình ảnh của một niềm tin bất khuất vào Đấng Cứu Thế, Con Thiên Chúa hằng sống. Nhờ sám hối, Phêrô đã nên thánh.
     Còn Phaolô thì sau biến cố xảy ra trên đường Damas, ông không còn giữ lại điều gì trước đây, mà tấ cả đã được biến đổi. nếu trước đây lòng nhiệt thình và ngu dốt về dạo đã trở thành phá hoại và gây khó khăn không ít cho Giáo Hội, thì sau này chính lòng nhiệt thành ấy với ơn thành và tìm hiểu, Phaolô đã trở nên mẫu người không ai theo kịp về việc xây dựng Giáo hội. Nhiệt thành yêu Chúa, nhiệt thành yêu mến Tin Mừng và nhiệt thành trong việc truyền giáo. Tung hoành ngang dọc trên cánh đồng dân ngoại để mỗi ngày đem về cho Chúa các tâm hồn. Cuối cùng, cũng tại Roma, Phaolô đã bị xữ trảm để mãi còn âm vang tiếng nói của một lòng nhiệt thành đến sẵn sàng hiến mạng sống vì Tin Mừng. Nhờ sám hối, Phaolô cũng đã nên thánh.
     Nghiêng mình trước hai vị thánh đáng kính, người tín hữu bỗng hiểu ra rằng: cái cao cả hai đấng có được hôm nay không phải là điều tất nhiên, nhưng đã được đánh đổi bằng cả cuộc sống sám hối không ngừng. Tạ ơn Chúa đã không gọi những vị thánh trong sạch hoàn toàn để đứng đầu Giáo Hội. Tạ ơn Chúa đã không gọi những vị thánh chưa kinh nghiệm tội lỗi để rao giảng Tin Mừng mà đã gọi Phêrô và Phaolô, hai vị thánh của lòng sám hối để hôm nay nên hai “thánh cả” tuyệt vời.
Cái Huy Hoàng, CMC


June 28, 2013

Hành Trình Tìm Chúa

Có tiếng nói trong lòng thôi thúc hãy can đảm bước tới nếu chần chừ sẽ không bao giờ quyết định được điều gì. Như trong sách Khải Huyền (Kh 3, 16 - 17) đã viết: “Nóng thì nóng hẳn, nguội thì nguội hẳn, hâm hâm dở dở ta mửa ngươi ra”.
   
Đi tìm Chúa Tôi!
 Ơn gọi là một hành trình tìm kiếm thánh ý Chúa trong cuộc đời. Mặc dù đang ở những nấc thang đầu của đời sống thánh hiến, tôi nhìn lại con đường mà Cha mời gọi bước theo để cất lời ca cảm tạ cho tình yêu vô bờ bến Ngài.
     Là chị cả trong một gia đình có ba thế hệ sống cùng nhau. Tôi được bà ngoại, hai bác và ba mẹ rất mực thương yêu. Bác cả đi tu hội. Bác kế sống độc thân. Còn lại mẹ lập gia đình. Bố mẹ phải đi làm từ sáng đến tối mịt mới về, nên tôi được bà ngoại và hai bác chăm sóc gần gũi. Khi còn bé, mỗi buổi sáng tôi cùng ngoại và hai bác đi một đoạn đường dài đến tham dự thánh lễ. Nhờ đó mầm non đức tin trong tôi được ấp ủ và nuôi dưỡng từ những lời dạy dỗ của bà, câu ca của bác. Đến lúc mới bặp bẹ đôi câu, tôi ngọng ngịu những hát câu Thánh Tâm Chúa Giêsu. Tôi yêu mến Thánh Tâm Chúa Giêsu từ đó dù chẳng hiểu gì.
    Được tiếp xúc trong môi trường đạo đức từ những buổi ban đầu của cuộc đời, tôi cũng gần gũi với các Cha, các Sơ. Mỗi Chúa Nhật sau khi tham dự thánh lễ, ba mẹ thường dắt tôi vào thăm Cha Cố (Ngài rửa tội cho ba, làm phép cưới cho ba mẹ và rửa tội cho tôi. Ba tôi là người tân tòng). Mỗi lần ngồi với Cố, Ngài thường hỏi: “Lớn lên con thích làm gỉ?" Tôi trả lời: “Con sẽ đi tu giống Cố và Bác con." Lần nào Cố hỏi tôi cũng đáp lời như vậy. Lên sáu tuổi tôi được học rước lễ vỡ lòng với các Dì Mến Thánh Giá nên cũng thân thiện. Vì vậy tôi hay chạy ra nắm váy Dì Bề Trên và nói: "Dì ơi, cho con đi tu với Dì nhé!”. Thỉnh thoảng, tôi xin phép Mẹ lên nhà các Dì chơi, ở lại dùng cơm, ngủ trưa rồi mới đi học giáo lý. Tuy còn bé nhưng tôi cảm nhận sự đạo đức thánh thiện và  hiền từ của các Dì. Con Chúa tốt quá, tôi ước ao một ngày nào đó cũng sẽ như các Dì.
     Sau những ngày tháng cố gắng học biết về Chúa, tôi được rước lễ lần đầu. Niềm hạnh phúc tràn trề đong đầy trái tim của một đứa bé như tôi. Cha Cố hỏi: “Khi rước Chúa con cảm thấy như thế nào?” Tôi trả lời rất con nít: “Con thấy Chúa béo béo thơm thơm. Con muốn rước Chúa hằng ngày. Lớn lên con sẽ đi tu để phát Chúa cho mọi người” (vì tôi thường thấy chỉ có các Cha và các Dì mới trao Mình Thánh thôi). Trong suy nghĩ tôi lúc đó đi tu là sống với Chúa không lập gia đình, chỉ làm việc cho Chúa thôi. Tôi chưa hiểu Dòng tu là gì, chỉ biết đi tu là đi tu vậy thôi. Mãi đến năm lớp sáu tôi tham gia nhóm Ơn Gọi của giáo xứ do một Cha Dòng Chứu Cứu Thế thành lập, tôi hiểu hơn ý nghĩa và mục đích ơn gọi đời sống thánh hiến. Tôi bị ngạc nhiên bởi sự diệu kỳ của Thiên Chúa qua các dòng tu và đường lối sống của họ. Một ý nghĩ chợt đến: “Điều quan trọng là bản thân mình dám đáp trả hay không.
     Ngoài việc chăm chỉ học hành, tôi tham gia nhóm Chia sẻ lời Chúa do các Dì Mến Thánh Giá đảm trách. Không những vậy tôi được tham dự hai khóa lớp đệ tử tổ chức vào dịp hè nhưng nhận ra dường như Chúa không gọi tôi theo dòng này, nên không tìm hiểu nữa. Cùng năm đó, tôi tham gia chương trình xóa mù chữ cho các em dân tộc do các Sơ Nữ Tử Bác Ái tổ chức. Tôi yêu quý sự hồn nhiên chất phát của các em và cảm thấy thật đau lòng khi tận mắt chứng kiến những đôi chân trần đen đủi với những bộ quần áo rách rưới, người đầy ghẻ lở. Trái tim non nớt của tôi nhức nhối và thôi thúc tôi phải sống sao cho có ý nghĩa. Những ngày bên các em, tôi chẳng chia sẻ với các em điều gì nhưng ngược lại chính các em đã dạy tôi biết trân trọng món quà cuộc sống Thiên Chúa ban tặng.
     
Bỏ lại sau lưng cánh cửa nhà Dòng lạnh lẽo, tôi lang thang giữa phố phường xa lạ tìm đường về nhà.
     Mang tâm tình yêu thương rong ruổi tìm kiếm ý nghĩa sống cho cuộc đời mình, tôi được giới thiệu tìm hiểu một dòng tu khác. Tôi quý linh đạo và đường hướng phục vụ của nhà dòng, nhưng phải đợi mãi đến khi thi xong đại học, tôi xin vào dòng tham dự khoá tìm hiểu mười ngày. Mười tám năm cuộc đời quanh quẩn nơi vùng quê nghèo, giờ đây để tôi một mình nơi đất Sài Gòn là điều gia đình lo ngại. Mẹ đưa tôi đến nhà dòng và gởi Sơ cho đến khi khi khóa tĩnh tâm tìm hiểu ơn gọi kết thúc. Từng ngày sống trong môi trường tu trì và tĩnh lặng là từng ngày đếm hồng ân dư tràn của Thiên Chúa. Tôi ao ước đáp trả tình yêu bao la này bằng việc tận hiến mình trọn vẹn cho Thiên Chúa. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu! Dù nhận được mưa hồng ân nhưng tôi vẫn không cảm thấy hạnh phúc với đời sống cộng đoàn nơi đây. Cảm giác buồn bã thường chiếm lấy tôi, mặc dù vậy thẩm sâu thâm tâm tôi lúc đó vẫn muốn xin vào dòng này. Thánh ý Chúa luôn có những bất ngờ. Ngày cuối cùng của khoá tìm hiểu, Sơ trách nhiệm gặp riêng có đôi lời: “Sơ thấy em hợp với tu hội hơn. Nơi đó em sẽ phát huy được hết khả năng của em.” Vừa nghe xong tôi cảm giác như ai đó cho một gáo nước lạnh vào mặt, nhưng cố gượng cười và im lặng. Một cảm giác hụt hẫng chiếm lấy cả thế giới xung quanh tôi nhưng vẫn không quên lời cám ơn và xin Sơ chỉ đường đón xe về nhà. Vừa bơ vơ vừa tủi thân, một lần nữa Sơ làm tôi thất vọng tràn trề khi bảo: “Em ra đường sẽ tìm được lối về nhà.” Bỏ lại sau lưng cánh cửa nhà Dòng lạnh lẽo, tôi lang thang giữa đường phố xa lạ tìm đường về nhà. Tôi than thở với Chúa: “Người của Chúa đối xử với con tàn nhẫn quá!" Trước giờ tôi luôn nghĩ đời tu đẹp như những chiếc áo dòng và dễ thương như Chúa. Kinh nghiệm này mở mắt tôi về sự thật cuộc đời. Người đi tu cũng là con người có những yếu đuối sai phạm. Đời tu là một vườn hoa hồng muôn sắc có đầy gai nhọn và Chúa là người chăm sóc cắt tỉa chúng để có những bông hoa đẹp toả ngát hương.
     Tôi tránh Sài Gòn và chọn về quê học đại học nhưng vẫn sống xa nhà. Tạm gác ý định tìm hiểu dòng và chỉ biết thầm thì: “Con dâng hết cho Chúa, xin dẫn dắt con đi theo ý Ngài và sống cho Ngài thôi.” Tuy nói vậy, tôi tự hứa với lòng phải hoàn tất bốn năm đại học trước. Chúa sẽ có cách nếu Ngài muốn. Tôi tiếp tục giữ những thói quen như trung thành tham dự thánh lễ dù mưa hay nắng vì khao khát được rước Chúa vào lòng và tham gia giáo lý viên ở xứ nơi tôi đang ở trọ. Nơi góc nhỏ của phòng trọ, tôi dành riêng một nơi cầu nguyện cho riêng mình, vì khi cầu nguyện tôi cảm nhận được Chúa Giêsu đang hiện diện với Chúa Cha cùng tôi. Mối tương quan thiêng liêng này giúp tôi trưởng thành hơn trong đời sống đức tin.
     Vài năm sau, một sự tình cờ và bất ngờ xảy ra. Vào ngày quốc tế phụ nữ khi tôi đến thăm một linh mục dòng Chứu Cứu Thế. Ngài hỏi thăm cuộc sống, việc học cũng như những dự định tương lai của tôi.
Dĩ nhiên ngài không quên hỏi dự định tương lai, tôi chỉ cười và trả lời: “Con đang đợi ý Chúa”. Như nhận ra được điều gì đó, ngài không chút do dự giới thiệu tôi với người bạn đang tu một Dòng tôi chưa bao giờ nghe đến. Tôi cảm thấy bối rối nên từ chối. Nhưng ngài vẫn làm hẹn với Sơ để tôi gặp vào ngày hôm sau. Tôi chỉ đứng trơ ra vì mọi việc xảy đến nhanh quá nên đành nói tiếng xin vâng. Gặp Sơ trong sự miễn cưỡng vì tôi vẫn còn lời hứa của mình “học xong đại học mới tính”. Nhưng trớ trêu thay tâm hồn tôi miên man niềm an bình sau lần gặp gỡ đó.
     Mùa hè năm đó tôi dự lớp tìm hiểu của nhà dòng và được giới thiệu đi linh thao với các bạn sinh viên. Tôi trân trọng cơ hội này vì có thời gian lắng đọng để nhận biết mình và cảm nghiệm tình yêu Thiên Chúa nhiều hơn.
    Niềm vui được sống trong tình yêu Chúa thôi thúc tôi khám phá và tận hưởng. Tôi xin tham dự tĩnh tâm tháng với các bạn trong Dòng. Đối với sinh viên vừa đi học vừa đi làm như tôi, để dành hai ngày đi tĩnh tâm ở Sài Gòn không phải là điều đơn giản cả về kinh phí cũng như thời gian. Nhưng tôi tin vào sự quan phòng của Chúa. Việc Chúa, Chúa sẽ lo. Tôi vượt qua được những khó khăn địa lý và tài chính để hàng tháng có những giờ gặp gỡ thân tình với Chúa. Chính các Sơ là cầu nối giúp tôi đến với Chúa và khơi dậy lòng yêu mến Chầu Thánh Thể. Tôi cảm nhận nơi các Sơ một tấm lòng khao khát mang Chúa đến với tha nhân. Tôi ấn tượng nhà Dòng khi lần đầu tiên đặt chân đến. Một căn nhà nhỏ bé đơn sơ như Chúa Giêsu sống ẩn dật ở Nazareth. Tôi cảm nhận bầu không khí ấm áp và linh thiêng.
     
Một lần khác, tôi có dịp dự lễ khấn trọn của các Sơ. Hình ảnh ba Sơ quỳ trước Thánh Thể Chúa và đọc lời tuyên khấn đánh động tâm hồn tôi. Khấn trước Thánh Thể là nét tiêu biểu của nhà dòng. Tôi nhủ thầm: “Chúa ơi, Chúa có muốn con trở thánh là một người nữ tỳ không? Biết đâu một này nào đó con cũng khấn hứa trước mặt Chúa. Không biết lúc đó tâm trạng con sẽ thế nào? Nhưng giờ này con muốn xác tín hơn vào Chúa. Con phó thác trong tay Chúa hoàn toàn. Xin Ngài xem con như hòn đất sét trong tay người thợ gốm là Ngài.
    Giữ trọn niềm vui được bên Chúa, tôi tiếp tục tham dự tĩnh tâm hằng tháng, dù lịch học của sinh viên năm cuối thách đố tôi về thời gian. Tôi tốt nghiệp ra trường và quyết định chọn sống đời thánh hiến. Những tưởng mọi chuyện dễ dàng như đã tưởng tượng, lúc này đây nhiều ý tưởng xuất hiện trong tôi: hình ảnh gia đình, bạn bè, cuộc sống hiện tại làm tôi cảm thấy tiếc nuối. Tôi cảm thấy bị chùn bước. Nhưng có tiếng nói trong lòng vọng ra lớn hơn từng giây phút thôi thúc tôi hãy can đảm bước tới, nếu chần chừ sẽ không bao giờ quyết định được điều gì. Như trong sách Khải Huyền (Kh 3, 16 - 17) đã viết: “Nóng thì nóng hẳn, nguội thì nguội hẳn, hâm hâm dở dở ta mửa ngươi ra”. Tôi cầu nguyện và chỉ biết cầu nguyện. Hình ảnh Chúa Giêsu vác thánh giá và chịu đóng đinh chỉ vì yêu nhân loại thôi thúc tôi đáp trả ngay. Tôi muốn cá cược với Chúa một lần.
     Không chờ đợi nữa, tôi can đảm thưa chuyện với bề trên về ý định xin nhập dòng. Sơ cho tôi quyết định ngày vào vì muốn tôi tự do hoàn toàn và có trách nhiệm với sự chọn lựa của mình. Khi sự tự do được tôn trọng thì tôi cảm thấy mình quá yếu đuối. Đức tin tôi chưa đủ mạnh. Vượt qua những giằng co nội tâm và những sự tự do thế gian tôi quyết định về nhà thưa chuyện. Tưởng nghĩ gia đình sẽ ủng hộ như trước đây nhưng giờ lại níu kéo tôi. Bạn bè cũng vậy. Chỉ có Cha linh hướng là tôn trọng quyết định của tôi. Một lần nữa, tôi đi linh thao để lắng nghe tiếng Chúa rõ hơn.
     Kết thúc linh thao, tôi gọi điện thoại cho bề trên xin phép được vào dòng ngày 2 tháng 10. Tôi để lại phía sau tất cả những gì đã níu kéo vương vấn để bước đi với niềm xác tín: “Ơn Ta đủ cho con.” Chỉ cần bám víu vào Chúa thì dù có khó khăn tôi cũng có thể vượt qua. Tôi luôn nhớ điều Cha linh hướng dạy: “mục đích đi tu là vì yêu Chúa, tìm Chúa và tu sửa bản thân”. Trên hành trình này tôi nhận ra Chúa dùng những sự kiện để tôi luyện tôi trở thành khí cụ hữu dụng cho công việc nước Chúa. Chúa không để tôi một mình đối diện nhưng Ngài luôn đồng hành cùng tôi và sẽ cõng tôi trên vai khi tôi yếu sức.
     Tạ ơn Chúa vì lời mời gọi yêu thương. Tôi xin là cây viết trong tay của Ngài. Xin Ngài hãy vẽ những gì Ngài muốn. Hạnh phúc đời tôi là sống theo thánh ý Chúa.


June 19, 2013

Hành Trình Ơn Gọi

Thiên Chúa có cách riêng của Ngài. Sau một thời gian ở với gia đình, tôi lại một lần nữa đắn đo chọn lựa giữa việc đi học hay tiếp tục tìm hiểu đời sống ơn gọi tu sĩ của mình. Tôi đã quyết định.
     Nhìn lại hành trình ơn gọi tôi cảm thấy mình chưa đi đến đâu cả, nhưng vẫn trung thành và tiếp tục dấn thân. Với những bước thăng trầm trong đời sống thiêng liêng và xuôi ngược của đời sống cộng đoàn, tôi dần hiểu hơn ý nghĩa hai chữ "ơn gọi".
      Tôi không biết chính xác niềm ước mơ được trở thành Môn Đệ Chúa bắt đầu từ lúc nào. Chỉ biết rằng từ lúc còn bé, các nữ tu Mến Thánh Giá Quy Nhơn đã khuyến khích tôi đi tu bởi vì tôi hát hay và giữ nhịp bài hát tốt. Tôi được chọn vào ca đoàn lúc bảy tuổi và có cơ hội chia sẻ tiếng hát của mình trong những dịp lễ lớn. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi tu vì tính cách cứng đầu và ngông của tôi, cũng không vì vậy mà kém phần lãng mạn trong cuộc sống. 
     Phát lờ những lời mời cũng như thách đố của mọi người, cuộc sống vẫn êm trôi. Như bao đứa bạn đồng trang lứa, trái tim tôi lần đầu tiên biết thương thương nhớ nhớ một người. Thật chẳng vui chút nào khi mẹ bất chợt hỏi: "Duyên (con chú) nó đi tu, con có muốn đi tu cho 'dzui' và cũng để có chị có em không?" Tôi chợt nghĩ đi tu có dzui thiệt không? Nhưng điều rõ ràng trước mắt là có được cơ hội đi học. Nếu ở nhà, tôi có thể phải nghỉ học để nhường cho các em vì là chị hai, nên tôi không bao giờ than phiền. Và cũng từ ý nghĩ đi tu len lỏi vào trí óc, tôi bắt đầu tâp làm quen với các sách thiêng liêng. Vì nghĩ đến cái dzui của đời tu, tôi tìm hiểu một Dòng tu nhưng cảm thấy mình chưa lớn lên nhiều và không tìm thấy điều mình tìm kiếm. Vì vậy, đời sống thiêng liêng ngày càng khô héo làm tôi nghi ngờ về ơn gọi tu sĩ của mình. Tôi quyết định trở về nhà.
     Thiên Chúa có cách riêng của Ngài. Sau một thời gian ở với gia đình, tôi lại một lần nữa đắn đo chọn lựa giữa việc đi học hay tiếp tục tìm hiểu đời sống ơn gọi tu sĩ của mình. Tôi đã quyết định. Gia nhập vào một Dòng khác mở ra một bước ngoặc mới cho đời tôi. Dòng Nữ Tỳ Thánh tâm Chúa Giêsu đón nhận và đồng hành với tôi trên hành trình tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa. Nơi này tôi tìm được hạnh phúc đời mình. Tôi được đào tạo và được hướng dẫn để phát triển mình trở thành người Nữ Tỳ thánh thiện. 
     Nhưng dường như thách đố vẫn chưa dừng lại. Lời mời gọi lớn lên và trưởng thành trong đời tân hiến thúc đẩy tôi chọn ở lại thêm một năm nữa. Tôi cảm thấy chưa thật sự sẵn sàng để bước thêm một bước tiếp trong chương trình huấn luyện. Tâm hồn tôi vỡ vụn. Tôi trách mình đủ điều. Tôi trách Chúa sao im lặng và bỏ rơi tôi. Thời gian lặng lẽ trôi và đôi mắt tâm hồn tôi cũng được mở ra. Tôi thật sự nhận thấy mình lớn lên và trưởng thành nhiều qua từng sự kiện của cuộc đời.
     Giờ đây nhìn lại hành trình được Thiên Chúa yêu thương chọn lấy và giữ gìn. Tôi chỉ muốn thốt lên "Muôn ngàn đời, Chúa vẫn trọn tình thương!" Tôi hiểu rằng khi chọn sống đời tận hiến là dâng cho Chúa cả đời. Vì vậy, tôi chỉ biết xin được ơn trung thành và an bình trong tâm hồn để đời sống tôi ngày càng giống Chúa hơn, đối tượng tôi theo đuổi và tôn thờ.
     Cảm tạ Chúa vì những thăng trầm và niềm vui cho phép tôi nhận ra sự hiện diện thầm lặng của Ngài trên hành trình cuộc đời. Xin Chúa tiếp tục ban an bình tâm hồn để tôi luôn vững bước đi.


June 11, 2013

Hạnh Phúc Cho Kẻ Biết Cậy Trông

Chính lúc cảm thấy thoải mái với bản thân mình, thì cũng là lúc tôi bị thúc đẩy kiếm tìm những điều sâu xa hơn cho cuộc đời. Tôi trăn trở, suy tư và lo sợ phải thay đổi, phải bắt đầu lại. Quẩn quanh với những bận rộn tẻ nhạt hằng ngày làm tôi đã phải thốt lên "aha" khi không muốn cuộc đời mình kết thúc một cách vô vị và buồn tẻ. Tôi cảm nhận rằng tất cả những thứ tôi có được là từ lòng nhân hậu của Thiên Chúa ban tặng. Nếu Ngài lấy đi thì tôi cũng chỉ là một kẻ trắng tay.
     
    Đối với tôi, hạnh phúc thật là khi được Chúa ngỏ lời "Yêu Thương"!
     Một hôm Bà Dì của mẹ tôi nhỏ to: "Mẹ mày cho cháu nó đi tu" (vì trong làng cũng có mấy người họ hàng đi tu Dòng Đa Minh). Ngồi trong phòng và nghe lõm được câu chuyện của hai người, con bé ở tuổi mười bốn như tôi cũng cảm thấy khó chịu rồi lẩm bẩm một mình: "Đi tu là việc của mình, sao người lớn không hỏi mình trước là có thích hay không, đằng này lại đi nói thẳng với mẹ chứ?" Tuy trong lòng vẫn còn chút bực tức, nhưng ngồi ngẫm nghĩ về đời tu, tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh thật đẹp và thánh thiện. Hai chữ "đi tu" từ đó đi vào tâm trí tôi.
     Cùng năm đó vâng lời Bà Dì, tôi tham gia khóa tìm hiểu ngắn ngày được tổ chức ở Dòng Đa Minh. Tôi tự an ủi mình xem như đây là cơ hội làm quen với môi trường tu hành. Những ngày sống trong môi trường Dòng tu cũng kết thúc. Tôi trở về nhà không chút lưu luyến hay ấn tượng nào về đời tu ngoài những giờ giấc nghiêm ngặt và tiếng chuông. Cuộc sống vẫn tiếp tục bận rộn của đời học sinh. Tôi nghĩ: “Biết để cho biết” và xem những kinh nghiệm đời tu tôi đã trải nghiệm như của để dành. Biết đâu một ngày nào đó tôi lại cần rồi sẽ lấy ra xem xét.
     Cuộc sống vẫn cứ trôi cho đến ngày tôi đậu vào trường Đại Học Công Nghiệp ở Hà Nội. Đời sinh viên lắm thăng trầm không chỉ việc học mà còn lo toan cơm áo gạo tiền. Năm thứ ba Đại Học tôi kiếm được công việc bán thời gian để vừa học vừa làm cùng chia sẻ gánh nặng với gia đình. Đời sinh viên như vậy đối với tôi tạm cho là hài lòng nên cũng chẳng ước mơ gì hơn. Chính lúc cảm thấy thoải mái với bản thân mình, thì cũng là lúc tôi bị thúc đẩy kiếm tìm những điều sâu xa hơn cho cuộc đời. Tôi trăn trở, suy tư và lo sợ phải thay đổi, phải bắt đầu lại. Quẩn quanh với những bận rộn tẻ nhạt hằng ngày làm tôi đã phải thốt lên "aha" khi không muốn cuộc đời mình kết thúc một cách vô vị và buồn tẻ. Tôi cảm nhận rằng tất cả những thứ tôi có được là từ lòng nhân hậu của Thiên Chúa ban tặng. Nếu Ngài lấy đi thì tôi cũng chỉ là một kẻ trắng tay.
     Tất cả đều là phù vân!
     Ra trường và đi làm cũng chẳng giúp tôi quên đi nỗi bất an trong tâm hồn. Những suy nghĩ về cuộc đời thôi thúc tôi tìm kiếm hai chữ mơ hồ mà tôi tự đặt tên là Hạnh Phúc. Tôi quyết định nghỉ việc với bao sự tiếc nuối của nhiều người. Lấy hết can đảm, tôi nói lời chia tay với người bạn trai thương mến không một lời giải thích. Tôi lắng nghe và mò mẫm theo tiếng gọi thẩm sâu trong tâm hồn. Tôi trở về lại Dòng Đa Minh nơi mười năm trước tôi đã đến tìm hiểu. Một năm trôi qua với đầy sóng gió trong tâm hồn. Tôi vẫn cảm thấy không thỏa mãn, không bình an mà chính tôi không thể tìm ra được lý do để giải thích. Tôi đã trách Chúa thật nhiều, trách Chúa đã làm gián đoạn cuộc đời tôi, trách Chúa đã làm tôi trắng tay, trách Chúa thử thách tôi quá nhiều để tôi phải bắt đầu lại, trách Chúa…, trách Chúa…. Tuy sống trong dằn vặt và lo lắng tôi vẫn nán lại và cố gắng hết sức mình với một lời hứa "con sẽ làm tất cả chỉ vì Chúa mà thôi".
     Trong một lần cầu nguyện, một ánh sáng khai mở tâm trí tôi. Tôi suy ngẫm về giáo dục, đặc biệt giáo dục những đứa trẻ lang thang, ăn xin ở trạm xe buýt ở Hà Nội. Từng khuôn mặt của các em ẩn hiện và đeo bám tâm trí tôi. Tôi chợt nghĩ: “ước gì mình tìm được Dòng tu phục vụ những nhu cầu xã hội như vậy”. Điều này thôi thúc tôi đi theo ánh sáng đó. Tâm hồn như được mở rộng hơn khi tôi có lần nghe một chương trình của Đài Chân Lý Á Châu nói về sự can đảm, dám nghĩ dám làm để ra khỏi vỏ bọc an toàn của mình. Tôi như được thêm sức mạnh để lần theo ánh sáng mới này. Mặc dù ý thức rằng tôi đang liều lĩnh vì chẳng ai ủng hộ để giúp tôi nâng bổng ước mơ của mình và biến nó thành sự thật.
     Nhưng Chúa có những bất ngờ riêng của Ngài. Tôi gặp một linh mục dòng Đa Minh từ trong Nam ra Bắc giảng dạy cho các nữ tu Đa Minh. Tôi chia sẻ với cha về những thách đố và khao khát tôi đang phải đấu tranh để dành lấy. Thật an ủi cho tôi, Cha thông hiểu và đồng hành với tôi trong suốt thời gian đó. Nhận thấy tôi trưởng thành trong quyết định và ước muốn của mình, Cha giới thiệu Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu với niềm tin đây đúng là nơi tôi đang tìm kiếm. Không chút do dự tôi rời Dòng Đa Minh ngập tràn hy vọng và cũng không ít lo lắng về một hành trình mới tôi sắp bước vào.
     Xin phép gia đình nhưng không nhận được sự ủng hộ nào vì sự liều lĩnh của tôi. Chia tay bạn bè thì bị cho là đứa thích chơi ngông. Chào người thân thì chỉ nhận được những lời bàn lui. Tôi thất vọng tràn trề nhưng không nhụt chí. Tôi quyết định ngày vào Sài Gòn để xin gia nhập Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa. Tôi không bỏ cuộc vì tin Thiên Chúa đang ở với tôi và niềm bình an của Ngài chiếm trọn tâm hồn tôi.
     Tôi chọn.
     Tôi bước đi.
     Tôi đang di.
     Và tôi sẽ đi.
     Tôi chỉ muốn nói điều này với các bạn trẻ: “Dù trước mắt bạn không hề có điểm tựa nào để thực hiện những khao khát của chính bạn và khao khát của Thiên Chúa cho cuộc đời bạn. Hãy tin vào lời hứa của Thiên ChúaTa luôn ở cùng con!’


 
Back to Top