Nhìn lại
hành trình ơn gọi tôi cảm thấy mình chưa đi đến đâu cả, nhưng vẫn trung thành
và tiếp tục dấn thân. Với những bước thăng trầm trong đời sống thiêng liêng và
xuôi ngược của đời sống cộng đoàn, tôi dần hiểu hơn ý nghĩa hai chữ "ơn gọi".
Tôi không biết chính xác niềm ước
mơ được trở thành Môn Đệ Chúa bắt đầu từ lúc nào. Chỉ biết rằng từ lúc còn bé,
các nữ tu Mến Thánh Giá Quy Nhơn đã khuyến khích tôi đi tu bởi vì tôi hát hay
và giữ nhịp bài hát tốt. Tôi được chọn vào ca đoàn lúc bảy tuổi và có cơ hội
chia sẻ tiếng hát của mình trong những dịp lễ lớn. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến
việc đi tu vì tính cách cứng đầu và hơi ngông ngông của tôi.
Cuộc sống vẫn êm trôi. Như bao
đứa bạn đồng trang lứa, trái tim tôi lần đầu tiên biết thương biết nhớ một
người. Đang ngây ngô mộng mị về một chàng hoàng tử tuyệt vời, mẹ tôi bất chợt
hỏi: "Duyên (con chú) nó đi tu, con có
muốn đi tu cho 'dzui' và cũng để có chị có em không?" Tôi thầm nghĩ rằng đi tu có dzui thiệt không? Chỉ có một điều rõ
ràng trước mắt là vào dòng thì tôi sẽ có được cơ hội đi học. Nếu ở nhà, tôi có
thể phải nghỉ học để nhường cho các em. Vì là chị hai nên tôi không có lý do gì
để than phiền. Và cũng từ khi ý nghĩ đi tu len lỏi vào trí óc, tôi bắt đầu tâp
làm quen với các sách thiêng liêng. Vì nghĩ đến cái dzui của đời tu, tôi tìm hiểu một Dòng
tu nhưng phải dừng lại vì cảm thấy không tìm thấy điều tôi đang kiếm tìm.
Thiên Chúa có cách riêng của
Ngài. Sau một thời gian ở với gia đình, tôi lại một lần nữa đắn đo chọn lựa
giữa việc đi học hay tiếp tục tìm hiểu đời sống ơn gọi tu sĩ của mình. Tôi đã
quyết định. Gia nhập vào một Dòng khác mở ra một bước ngoặc mới cho đời tôi.
Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu đón nhận và đồng hành với tôi trên hành trình
tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa. Nơi này tôi tìm được hạnh phúc đời mình. Tôi được
đào tạo và được hướng dẫn để phát triển mình trở thành người Nữ Tỳ thánh
thiện.
Nhưng dường như thách đố vẫn chưa
dừng lại. Lời mời gọi lớn lên và trưởng thành hơn trong đời tân hiến thúc đẩy
tôi chọn ở lại thêm một năm nữa. Tôi cảm thấy chưa thật sự sẵn sàng để bước
thêm một bước tiếp trong chương trình huấn luyện. Buồn thật buồn vì sao đường
tu có quá nhiều trắc trở, tôi trách mình đủ điều. Tôi trách Chúa vì Ngài quá im
lặng và bỏ rơi tôi. Thời gian trôi đi, đôi mắt tâm hồn tôi cũng được mở ra. Tôi
thật sự nhận thấy mình lớn lên và trưởng thành nhiều qua từng biến đổi cuả cuộc
sống.
Giờ đây nhìn lại hành trình được
Thiên Chúa yêu thương chọn lấy và giữ gìn. Tôi chỉ muốn thốt lên: "Muôn ngàn đời, Chúa vẫn trọn tình thương!" Tôi hiểu rằng khi chọn sống đời tận hiến là dâng cho
Chúa cả cuộc đời. Vì vậy, tôi chỉ biết xin được ơn trung thành và an bình trong
tâm hồn để đời sống tôi ngày càng giống Chúa hơn, Ngài là đấng tôi theo đuổi và
tôn thờ.
Cảm tạ Chúa vì những thăng trầm.
Nhờ ơn Ngài tôi luôn nhận ra Ngài luôn hiện diện lặng thầm trên hành trình cuộc đời
tôi. Tôi xin Chúa tiếp tục ban ơn bình an để tôi luôn vững bước đi.
0 comments:
Post a Comment