Một ngày
nọ, khi tôi còn là một học sinh lớp 10, tôi thấy một thằng nhóc ra về từ lớp học
của tôi. Tên của hắn là Khanh. Chợt nhìn như hắn ta đang mang trên vai hết tất
cả đống sách của mình. Tôi nghĩ thầm: “Tại
sao không ai mang sách về nhà vào cuối tuần? Hắn ta phải là thằng mọt sách.”
Riêng tôi thì đã lên kế hoạch cuối tuần của minh (đi chơi với đám bạn và đá
banh ở sân phơi nhà thờ). Tôi nhún vai và đi về.
Tôi đang
đi, tôi thấy một lũ trẻ con đang chạy về phía hắn, lôi hắn té xuống đất và dành
lấy đống sách. Cái kiếng cận của hắn cũng bay đi mà theo tôi thấy cũng khá xa.
Hắn nhìn lên và tôi nhận ra sự buồn khổ khủng khiếp trong ánh mắt hắn. Tim tôi
cũng đập theo nhịp tim hắn, vì vậy tôi chạy về phía hắn khi hắn đang bò tìm cặp
kiếng cận của mình. Đâu đó giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má hắn. Tôi nhặt
đôi mắt kiếng lên và đưa cho hắn và nói: “Mấy
đứa nhóc kia đúng là lũ cướp giật.” Hắn nhìn tôi và đáp lời: “Cảm ơn nhé!” Một nụ cười thật tuyệt vời
chứa đầy sự biết ơn sâu sắc hắn dành cho tôi. Tôi giúp hắn nhặt những cuốn sách
lên và hỏi chuyện về nơi hắn đang sống. Thật ngỡ ngàng khi biết hắn chính là hàng
xóm của tôi mà tôi chẳng một lần gặp mặt. Thì là trước khi chuyển về ngôi trường
mới này, hắn học ở một trường tư thục. Còn tôi thì chưa bao giờ học ở trường tư
thục, vì vậy chúng tôi có lắm chuyện để nói trên đường về nhà, trong khi đó tôi
mang giúp hắn hết đống sach. Tôi nhận ra rằng hắn cũng dễ thương đấy chứ. Tôi bắt
đầu dò hỏi nếu hắn thích tham gia đá bóng với bọn tôi vào ngày thứ Bảy. Vậy là
chúng tôi cùng nhau vào cuối tuần và cũng vì vậy mà tôi biết thêm về Khanh, tôi
thích hắn hơn. Một buổi sáng thứ Hai và Khanh với một đống sách. Tôi dừng chân
hắn và bảo: “Cái thằng chết tiệt, mày thật
sự muốn luyện cơ tay giống Lý Đức với đống sách mỗi ngày như vậy à!” Hắn chỉ
cười và chia sẻ cho tôi mang giúp một nửa. Và chỉ hơn bốn tuần sau, Khanh trở
thành bạn thân của tôi.
Khi tôi
lên lớp 12 và cũng suy nghĩ nghiêm túc về một trường đại học lý tưởng. Khanh
quyết đi chọn Hà Nội để học trở thành bác sĩ, còn tôi thì Sài Gòn để trở thành
một giáo viên và huấn luyện viên thể thao. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ mãi là bạn
thân thiết, khoảng cách địa lý không phải là vấn đề. Khanh là thủ khoa của lớp
chúng tôi.
Ngày ra
trường cũng đã đến, Khanh trông thật đỉnh đạc. Hắn là một trong vài đứa trong
đám con trai của trường thật sự là chính mình trong thời gian học cấp III. Hắn
nổi bật và thật sự nhìn điển trai, thông thái với cặp kiếng cận. Hắn thật sự có
nhiều hẹn hò hơn là tôi và bọn con gái trong trường đều thích hắn. Đám con trai
trong trường có lúc phải ghen tị. Nhưng hôm nay tôi thấy hắn lo lắng cho bài diễn
thuyết ra trường của mình. Tôi chọt nhẹ vào hông hắn và nhắc: “Hey, cậu thật sự vĩ đại đó!” Hắn nhìn
tôi với một cái nhìn chân thành và biết ơn rồi cười “cảm ơn cậu”, hắn nói nhỏ. Như hắn bắt đầu bài diễn thuyết: “Tốt nghiệp là thời gian để cảm ơn những người
đã giúp bạn thực hiện ước mơ của mình trong những năm học vừa qua. Họ là cha mẹ
của bạn, giáo viên, anh chị em, có thể là một huấn luyện viên … nhưng nhất là
những người bạn của bạn. Tôi đứng đây để nói với tất cả các bạn rằng để trở
thành một người bạn của ai đó là một quà tuyệt hảo nhất bạn có thể dành cho họ.
Và tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện.”
Tôi nhìn
chằm chằm vào hắn và không thể tin rằng hắn kể lại câu chuyện ngày đầu tiên
chúng tôi gặp nhau. Hắn đã lên kế hoạch tự tử vào cuối tuần. Hắn kể hắn đã lau
dọn ngăn tủ của mình ở trường như thế nào để mẹ hắn không phải dọn dẹp khi hắn
chết. Vì vậy ngày định mệnh đó hắn lôi hết tất cả về nhà. Dừng lại một chút, hắn
nhìn tôi và dành cho một nụ cười khẽ “Cảm
ơn, tôi đã được cứu. Người bạn của tôi đã cứu tôi từ một hành động không thể
nói ra.”
Tôi nghe
được những cái thở hổn hển từ bọn học sinh đang chăm chú lắng nghe. Thằng nhóc
Khanh đẹp trai, nổi tiếng đang kể cho cả trường nghe về những giây phút yếu đuối
nhất của hắn. Tôi thấy ba mẹ hắn đang hướng về phía tôi và mỉm cười với nụ cười
biết ơn. Chỉ giây phút đó thôi, tôi nhận ra sự sâu sắc của một hành động đơn giản.
Đừng bao
giờ đánh giá thấp sức mạnh của những hành động. Với một nghĩa cử nhỏ, bạn có thể
thay đổi cuộc đời một con người. Cho điều tốt hơn hay tôi tệ hơn? Thiên Chúa đặt
tất cả chúng ta trong cuộc đời của nhau để đụng chạm nhau cách này hay cách
khác.
Hãy tìm
kiếm Thiên Chúa nơi tha nhân.
0 comments:
Post a Comment