Tình yêu Thiên
Chúa đã đến trong cuộc đời mình vậy đó. Chẳng lãng mạn như các câu truyện trong
những cuốn tiểu thuyết, không cao siêu cũng chẳng được gọi là thánh thiện,
nhưng là một sự tình cờ dễ thương.
Và đó là ơn gọi Nữ Tỳ của mình.
Mình
còn nhớ mãi, nhớ mãi ... Đúng rồi
… Những buổi chiều tan học về mình hay cùng lũ bạn đi mòn con đường quanh dòng Mân Côi Chí Hòa. Con
đường này đong đầy nhiều kỷ niệm tuổi học trò của mình. Một lần nọ, cả nhóm
đang ríu ra ríu rít với các câu chuyện trong lớp, bất chợt vang lên tiếng thét
mà càng đến gần tiếng hét càng lớn hơn:
“Đây! Đây! Ném đây đi!”
Và thế là như một thói quen. Mỗi
lần đi ngang qua nhà các Sơ, nghe tiếng hét đá banh, cả lũ chúng mình đứng lại.
Chúng mình cũng muốn được thưởng thức cái vui của các “Sơ nhí”, những học sinh/sinh viên
tập tu ấy mà. Đúng vậy! Những trận cười rôm rã, những tiếng hét vang trời đã
lấp đầy tâm hồn mình. Mình thầm ước mong sẽ được sống nơi đây và vui chơi cùng
các Sơ nhí, được nhảy nhót vui đùa thanh thản như họ, những người bạn gái dễ
thương!
Mình cũng ao ước được vui chơi
chạy nhảy vì đơn giản mình là con gái duy nhất trong gia đình có ba anh em trai,
là trung tâm của vũ trụ. Vì vậy, mình chẳng có ai cùng chơi trò nhảy dây, làm
công chúa với mình cả. Mặc dù chơi với con trai cũng vui, nhưng cứ lâu lâu lại
nghe: “con gái mà chơi đánh kiếm!” Nghe hoài cũng ngán và làm mình bực bội hơn. Mình nghĩ: “Phải làm một cuộc cách mạng thôi.” Và đi
vào nhà Dòng sẽ có nhiều cơ hội vui đùa mà không bị so sánh.
Đời tu của mình bắt đầu từ đây.
Mong ước
nhập bọn để vui chơi là động cơ thúc đẩy mình đi tu!!! Nghe thật khó tin, nhưng
đó là tất cả sự thật. Sinh ra trong một gia đình bốn người con thì mình
chiếm chỗ áp chót. Hai ông anh lớn cách cậu em út cả gần chục tuổi. Thế
nên mình thân thiện với cậu em út hơn. Có cái gì mẹ cũng phải chia đôi và
chia đều. Nếu không cả nhà sẽ không ổn. Phải như thế vì em trai là con út còn
mình là con gái duy nhất nên được chiều chuộng. Thương hai đứa em nhỏ mồ côi
cha từ bé, ông anh cả tự nhận trách nhiệm bù đắp tình thương nên muốn gì là
được ngay. Mặc dù nhà không khá giả vì ba ra đi sớm khi mẹ mới ngoài ba mươi.
Mẹ khỏe nhưng chỉ quen quanh quẩn với công việc nhà nên chẳng biết nghề gì. Sau này bất đắc dĩ mẹ học buôn bán. Rồi Chúa quan
phòng gia đình vẫn hàng ngày dùng đủ. Biết mình là con gái một trong nhà nên
hay vòi vĩnh vì tin rằng sẽ được điều mình muốn. Nhưng một điều duy nhất mẹ
không cho được là có thêm một em gái để chơi với mình. Lòng mong ước chắp cánh
bởi những trận cười dòn dã của các cô đệ tử. Từ đó mình để ý hỏi thăm về đi tu, mặc dầu chẳng có tí gì được tạm gọi
là đạo đức.
Nhưng
cuộc đời có nhiều điều thú vị. Mấy đứa bạn mình thánh thiện, nào là đi lễ
thường ngày, hăng say tham dự các tổ chức trong giáo xứ, làm việc tông đồ, ...
Vậy mà có đứa nào nói gì đến đi tu đâu? Còn mình khô khan nguội lạnh, giữ đạo
cho có lệ lại được Chúa để mắt tới! Tầm hiểu biết về đạo của mình thật không có
gì để vênh vang cả. Ðiều duy nhất buộc mình phải đi
lễ ngày chủ nhật là để khỏi xuống hỏa ngục. Cụ thể hơn là để khỏi nghe những
bài ca muôn thuở của mẹ.
Tình yêu Thiên Chúa đã đến trong cuộc đời mình
vậy đó. Chẳng lãng mạn như các câu truyện trong những cuốn tiểu thuyết, không
cao siêu cũng chẳng được gọi là thánh thiện, nhưng là một sự tình cờ dễ thương.
Và đó là ơn gọi Nữ Tỳ của mình. Ðiều này
nhắc nhớ lại chia sẻ của Ðức Hồng Y Thuận về những khuyết điểm của Chúa Giêsu
Kitô. Ngài có những khuyết điểm vì Ngài là Tình Yêu : “Tình yêu đích thực, không lý luận, không đo lường,
không dựng lên những hàng rào, không tính toán, không nhớ đến những xúc phạm và
không đặt điều kiện. ” (Chứng nhân hy vọng, ÐHY F.X. Nguyễn
Vãn Thuận, tr. 30.)
Tôi đáp lại lời mời gọi của Ngài vậy đó!
0 comments:
Post a Comment