Ngày nay, cuộc đời lắm đổi thay, đi kèm theo cũng lắm
nhiễu nhương mà những người thế hệ cha anh phải bỏ cuộc bằng những cái lắc đầu
đầy bất lực.
Trên các trang mạng xã hội lưu hành thông dụng như
Facebook hay Twitter không ít các bạn trẻ thi nhau khoe ảnh lộ những bộ phận
nhạy cảm trên thân thể càng nhiều càng được xem là sành điệu, thì các bạn nam
cũng không để mình kém bạn kém bè bằng việc khoe những món tài sản trị giá bằng
lương của một người lao động chân chính phải mất cả trăm năm mới kiếm được.
Nhưng nào ai biết được đâu là thật và đâu là giả!
Dường sự lọc lừa trong cuộc sống hằng ngày làm người ta đánh mất lòng tin vào
nhau. Chuyện chưa cưới mà chia cùng mâm cơm, ngủ chung một giường như vợ chồng
chẳng còn là chuyện động trời nữa, nhưng khi đường đường chính chính cưới nhau
rồi thì đối xử với nhau như chưa từng đưa nhau đi đăng ký kết hôn, thì cũng chẳng còn mới lạ gì nữa.
Trớ trêu hơn nữa, lối sống con người cũng đang bị thay
đổi đến nực cười. Lang thang trên những con phố, người ta dễ dàng bắt gặp những
hình ảnh dở khóc dở cười như các chú chó, chú mèo, hay ngay cả những con heo
cũng được diện những bộ cánh hàng hiệu, cùng mũ mão và trang sức đắt tiền như
những con … người đúng nghĩa. Ngược lại, lắm con người lại chọn thời trang
không còn gì để khoe thêm được nữa, hay không khác gì những chú thú cưng khi
chưa được khoắc trên mình những chiếc áo chiếc quần của con … người.
Dường như tất cả đều thay đổi đến đảo điên. Ngày xưa các
cụ bảo thì con cháu một dạ hai thưa. Ngày nay thì lại lắm ông cụ non thích làm
cụ, nhưng cũng lắm các cụ thì chỉ có thể nghĩ được như các cụ non. Rồi xung
quanh, ngày càng xuất hiện nhiều đàn bà phụ nữ cứ hùng hùng hổ hổ chẳng khác
những gã đàn ông, trong khi lắm quý ông thì ông không ra ông mà bà cũng chẳng
ra bà. Nhóm người còn lại chọn một lối sống được gọi là … đi tu thì bị cho là hăm
hăm dở dở hay chán đời em bỏ đi tu.
Người ta hạnh phúc với những thứ đang có và cố gắng để có
được?
Đâu là hạnh phúc đích thức mà con người đang tìm kiếm?
Sẽ còn lại gì?
Người người, nhà nhà thi nhau khoe. Họ khoe người yêu như
cô nàng người Việt và chàng trai Tây thể hiện tình yêu nơi công viên gần sân
bay Tân Sơn Nhất được báo chí ầm ĩ đăng tít nóng. Cũng có không ít người thà
chịu khó một chút dưới cái nóng chan chát của Sài thành để cho thiên hạ được
một phen hú vía với những con rồng con rắn được vẽ ngoằn ngèo trên thân thể.
Lâu lâu lại xuất hiện những chuyện động trời, nào xe hơi bốn mươi tỉ, xe hơi
giác vàng. Nào là những kệ tủ đầy những đôi dầy mà có thể chủ nhân chưa có dịp
thử dùng dù chỉ một lần.
Để rồi phải đắng lòng khi cuộc sống vẫn còn nhiều cô bé
Phạm Thị Nhung ở Hà Tĩnh té suối chết chỉ vì đói khi trên đường đi học về. Hay
như thầy trò bản Sam Lang tỉnh Điện Biên phải chui vào túi nilong và nhờ người
biết bơi kéo qua bên kia suối để có cái chữ mà hy vọng đổi đời. Và còn biết bao
nhiêu chuyện ngang trái của cuộc đời mà bạn và tôi dường như cảm thấy mình bất
lực.
Lại hỏi với chính mình: còn lại gì?
Chợt nhớ đến bài hài của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Mỗi
ngày tôi chọn một niềm vui” để nhận ra và hiểu rằng dù bạn và tôi là ai thì
chúng ta cũng đều có một trái tim bằng thịt như nhau, một trái tim biết yêu
thương và biết sẻ chia.
Dù tôi có giàu có bao nhiêu mà không biết cho đi thì khi
tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi còn lại gì? Phải chăng là sự cô độc?
Hãy cho phép trái tim bé nhỏ của bạn và của tôi sống hạnh
phúc trọn vẹn như những ca từ trong bài hát Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui mời
gọi. Hãy làm gì đó cho đời. Đừng cho phép mình tuyệt vọng. Hãy nói “Tôi có
thể!”
Mỗi
ngày tôi chọn một niềm vui. Chọn những bông hoa và những nụ cười. Tôi nhặt gió trời
mời em giữ lấy. Để mắt em cười tựa lá bay.
Và
như thế tôi sống vui từng ngày. Và như thế tôi đến trong cuộc đời. Đã yêu cuộc
đời này bằng trái tim của tôi.
Mỗi
ngày tôi chọn đường mình đi. Đường đến anh em đường đến bạn bè. Tôi đợi em về
bàn chân quen quá. Thảm lá me vàng lại bước qua.
Mỗi
ngày tôi chọn một niềm vui. Cùng với anh em tìm đến mọi người. Tôi chọn nơi này
cùng nhau ca hát. Để thấy tiếng cười rộn rã bay.
Mỗi
ngày tôi chọn một lần thôi. Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời. Tôi chọn nắng
đây chọn cơn mưa tới. Để lúa reo mừng tựa vẫy tay.
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên. Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình. Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống. Vì đất nước cần một trái tim.
Lê Đỗ Quyên, aci
0 comments:
Post a Comment