Ngày
1 tháng 3 năm 1850, Rafaela Maria Porras, chào đời trong sự chờ mong và vòng
tay yêu thương của mọi người. Ngài đã trở thành một vị thánh, một Đấng Sáng Lập
Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm. Ngày 5 tháng 11 năm 2007, cháu gái đầu lòng của gia đình
tôi cũng đã chào đời trong bầu khí ngột ngạt của sự hồi hợp xen lẫn sự lo sợ. Và
cũng chính ngày 5 tháng 11 này đã xé toang bức màn sợ hãi để đón nhận một sự sống
và một niềm hy vọng. Vượt trên tất cả, tôi tin rằng, vì lời cầu bầu của thánh Rafaela
mà cháu tôi đã được mọi sự bình an.
Hôm
nay, Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giê-su mừng sinh nhật thứ 165 của Thánh Rafaela,
tôi muốn viết lại câu chuyện của cháu tôi như món quà mừng sinh nhật thánh nữ cũng
như nói lên lòng tri ân vì lời cầu bầu của ngài làm đẹp lòng Chúa.
Năm
2007, được tin chị gái có em bé đầu lòng sau hơn hai năm chờ đợi, tôi vui lắm.
Nhưng chưa trọn niềm vui thì lại nhận được hung tin “đứa bé trong bụng có thể sẽ bị bỏ đi”. Tai tôi như ù đi khi dòng
tin trên email vẫn chưa đọc hết. Lấy lại bình tĩnh, tôi đọc lại email của chị
thêm vài lần nữa để tin chắc là minh không bị cảm xúc đánh lừa. Đây đúng là tai
ương. Chị bị lây bệnh thủy đậu từ học trò và nguy cơ thai nhi bị nhiễm bệnh là
có thể. Qua nhiều lời khuyên, trong sợ hãi, chị lặng lẽ một mình đi siêu âm. Quả
đúng như lời cảnh báo, kết quả siêu âm cho thấy, thai nhi có dấu hiệu dị dạng.
Vì vậy, bác sĩ khuyên nên bỏ thai nhi.
Là
vợ chồng trẻ, chị chưa sẵn sàng cả thể lý lẫn tinh thần để đón đứa con đầu lòng
dị tật. Là người Công Giáo, chị không được phép phá thai vì chị hiểu rõ ràng rằng
không ai có quyền tước đoạt quyền sống của người khác. Là một cô giáo, chị
không cảm thấy mình xứng đáng đứng trên bục giảng dạy những đứa trẻ khi chị làm
gương xấu. Hơn thế nữa, là một người mẹ, chị có thể giết chết đứa con đang sống
trong cung lòng mình không? Tiếng nói lương tâm và trách nhiệm đang thách thức
chị phải có một sự chọn lựa.
Với
tôi, cảm giác bất lực thật kinh khủng. Tôi cũng không biết phải làm gì, chia sẻ
gì khi mình ở quá xa, hay nói đúng hơn là suy sụp hoàn toàn. Tôi chỉ biết bám
víu vào sự quan phòng của Thiên Chúa và tin vào sức mạnh của lời cầu nguyện.
Tôi chỉ làm được như vậy.
Rồi
tôi khuyên chị liên hệ với Sơ ở Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giê-su để xin sự hướng
dẫn, đồng thời gặp cha xứ để được giúp đỡ. Tôi không biết những người này đã
khuyên gì, hay nói gì với chị tôi. Nhưng chị biết rằng các Sơ đang đồng hành với
chị qua việc liên lỉ làm Tuần Cửu Nhật với Thánh Rafaela cho hai mẹ con được vuông
tròn. Vậy mà, kết quả cuối cùng vẫn là quyết định bỏ đứa bé. Các Sơ thất vọng lắm,
nhưng vẫn không bỏ cuộc. Các Sơ cầu nguyện nhiều hơn và tin mạnh mẽ hơn vào lời
cầu bầu của thánh Rafaela. Và phép lạ xảy ra cho những kẻ có lòng cậy trông.
Ngày
chị đến bệnh viện để bỏ đi thai nhi có bên cạnh là ba mẹ tôi, anh trai và bạn
bè, nhưng chồng chị không có mặt. Anh quá sợ hãi. Khi đang nằm đợi đến lượt
mình, cô y tá bước vào chuẩn bị tiêm thuốc tê cho chị. Bất ngờ, chị từ chối và
ngồi bật dậy rồi bảo với cô ý tá: “Em về.
Con em có thế nào thì em cũng sẽ nuôi con.” Cô y tá chưa hiểu hết chuyện gì
đang xảy ra thì chị cũng đã ra đến cửa nơi gia đình đang đợi. Ai cũng bật đứng
dậy và tròn xoe mắt. Chị vừa khóc vừa nói lớn tiếng: “Đi về! Đi về!” Chẳng ai hiểu gì nhưng vẫn cứ chạy theo chị. Ba tôi là
người cuối cùng bước theo ra khỏi bệnh viện trước khi kịp đập nát cái am đang cầm
trên tay.
Những
tháng còn lại trong bụng mẹ, thai nhi phá mẹ nhiều hơn như nóng lòng được chào
đời để nhìn thấy ành mặt trời, trong khi đó ai ai cũng lo lắng lẫn hồi hợp.
Ngày sinh cũng đến. Một bé gái dễ thương chào đời với đầy đủ các bộ phận của cơ
thể. Chị tôi khóc òa cùng gia đình khi nhìn thấy đứa con đỏ hoãn của mình
nguyên vẹn.
Vậy
là đủ! Bà Elizabeth trong Tin Mừng đã tự nhủ “Chúa đã làm cho tôi như thế đó!” (Lc 1, 25) Chị tôi cũng đã thốt
lên như vậy.
Đứa
trẻ lớn lên mỗi ngày xinh đẹp, ngoan ngoãn và có nhiều năng khiếu về nghệ thuật.
Gia đình chị luôn tin rằng, dù thầm lặng nhưng Thánh Rafaela đã bước vào gia
đình chị bằng chính lời cầu bầu cùng Thiên Chúa. Thiên Chúa đã đoái nghe và thực
hiện tình yêu của Ngài trên hài nhi bé bỏng này.
Cảm
ơn thánh Rafaela. Cảm ơn món quà sự sống mà Ngài đã hiện diện và đồng hành
trong thời gian khó khăn và thử thách nhất. Thánh nữ đã làm đẹp lòng Chúa qua lời
cầu bầu của ngài thì xin thánh nữ tiếp tục cầu bầu cùng Chúa soi sáng và hướng
dẫn những bậc cha mẹ đủ khôn ngoan để quyết định theo thánh ý Chúa. Và qua lời
chuyển cầu của thánh nữ, xin Chúa chúc lành cho những gia đình hiếm muộn sớm có
được những tiếng trẻ thơ trong gia đình họ.
“Hãy xin thì sẽ được, tìm thì sẽ gặp và gõ
thì sẽ mở cho.” (Mt 7, 7)