Uốn lượn dường như là một điều tất yếu của cuộc đời mỗi con sông |
Có ai biết đâu là khởi nguồn của một dòng sông?
Nếu lần về thượng nguồn, có lẽ ta sẽ tìm thấy một mạch nuốc hay một dòng suối nhỏ đang đổ về xuôi. Để nước trở thành sông, thì nó phải chảy. Và trong dòng chảy đó, nó tiếp nhận nguồn sống từ những cơn mưa, từ những mạch nước và từ những nhánh sông khác. Khi nó ngưng tiếp nhận nước thì một điều tất yếu là sự sống của sông sẽ cạn kiệt. Và cũng trong dòng chảy đó, nó chia nước cho những nhánh sông khác. Nó rẽ vào hồ, nó chìm vào đất, nó hoá thành mây và lại biến thành mưa.
Thử nghĩ, nếu sông không chảy, nghĩa là không tiếp nhận và không
chia san, nó sẽ đọng lại nơi mình bao nhiêu là rác rến, sẽ ô nhiễm và sẽ tự hủy
diệt chính mình. Chính tương tác cho và nhận này tạo nên một dòng chảy, và chỉ
khi sông chảy thì nó mới có thể là chính mình. Nên dù phải mang vào mình những
thứ có thể làm cho mình bị biến dạng, thì sông vẫn cứ tiếp nhận, cho đi, chảy
đi và cuốn trôi đi tất cả. Sông biến đổi và nước nguồn trong sạch lại về. Vì
mang phận là sông nên nó luôn chịu những cái phải mang lấy, nhưng luôn biến đổi
không ngừng.
Sông là thế. Sông nghĩa là sống, bởi nó luôn có tương
giao. Chính vì sông có tương giao nên được gọi là dòng.
Không phải vô cớ mà người ta nói “dòng đời”. Dòng đời mình cũng cần
phải trôi và cần biến đổi, nếu không mình sẽ lạc mất căn tính. Mỗi người chúng
ta, ai cũng mang lấy những vui buồn, sướng khổ và nhiều lúc cả những thứ “rác
rến” của cuộc đời. Và chính mình cũng nhiều lúc trở thành “rác rến” trong cuộc đời
ai đó. Đôi khi ta sẽ phải nghe, phải nhìn, phải nhận những điều mình không
muốn, không thích. Đôi khi ta nhận những khích bác, chỉ trích, hờn ghen, đố kỵ,
như là những rác rưởi từ một nhánh sông nào đó. Và cũng có khi, ta vô tình hay
hữu ý đổ vào cuộc đời người khác những trách móc, lạnh lùng hay dửng dưng.
Do đó, cũng như dòng sông, dòng sống của mình lại càng cần phải có
những tương giao.
Có tương giao để chuyển biến, để luôn xác định lại căn tính của
mình.
Có tương giao để tiếp nhận yêu thương, tha thứ, tiếp nhận những
phản hồi, những bài học.
Có tương giao cũng là để trao ban chính những yêu thương và tha
thứ mà ta đã nhận được. Trong tương tác này, ta được biến đổi. Nếu sông cứ
chảy, sông sẽ mãi là sông. Nếu tôi cứ đón nhận và trao ban, thì tôi sẽ sống.
Chẳng có một con sông nào, dù lớn hay bé lại không trải qua những thay đổi trong hình thù, trong hướng chảy hay trong độ nông sâu của nó. Uốn lượn dường như là một điều tất yếu của cuộc đời mỗi con sông. Có những lúc sộng lần lựa, loay hoay, quanh đi quẩn lại trên cùng một địa hình. Có những lúc sông tìm cách uốn mình, dồn nước tự giúp mình vượt qua những bãi bồi, những tảng đá dường như đang muốn nó ngừng chảy. có những lúc sông lại gồng mình trong một vùng núi đá để rồi nơi sườn núi này, sông đổ ầm về xuôi tạo nên một nguồn sống vô tận. Rồi nó lại tiếp tục nhẹ nhàng lững lờ trôi trên một vùng đồng bằng bát ngát.
Những êm đềm hay thử thách, những vất vả chống chọi, những vinh
quang hào hùng hay là những nhàm chán lẩn quẩn trong dòng đời này không phải là
một thực tại vĩnh cữu. Tất cả rồi sẽ trôi đi. Chính trong hành trình tìm kiếm
cho mình một hướng đi, tôi sẽ định hình cho mình những kinh nghiệm sống, những
giá trị đặc thù. Và một thực tại hiển nhiên là, cho dù sông bắt nguồn từ đâu,
thì trong dòng chảy của cuộc đời này, mọi dòng sông sẽ trôi về BIỂN.
Chỉ cần sông cứ tiếp tục chảy và tôi cứ tiếp tục tương giao.
Nguyễn Ngọc Trinh, aci