Điều gì đang làm ta cạn kiệt năng lượng?
Điều gì đang làm cho phẩm chất ta suy giảm?
Dường như cuộc sống ta ngày càng có thêm nhiều thói
quen không dễ thương, nó đã và đang lấy đi những hạnh phúc nho nhỏ trong mỗi
giây phút sống của đời ta?
Còn đâu? |
Đây là những câu hỏi tôi đã tự hỏi mình trong một lần
đến thăm cộng đoàn các Sơ nhà hưu của Dòng tôi. Nhìn các Sơ, tôi kịp nhận ra sự
dấn thân một thời của họ như thế nào. Và đôi bàn tay co quắp lại, dị dạng của một
Sơ đang nằm liệt trên giường làm tôi không khỏi ngừng nghĩ về ý nghĩa cuộc đời,
cùng đích và những chọn lựa trên hành trình đời mình. Với Sơ, chín mươi hai năm
cuộc đời qua đi là những trải nghiệm cũng như kinh nghiệm sống như thế nào được
gọi là sống hạnh phúc. Để lúc này trên giường bệnh, nằm bất lực hoàn toàn và Sơ
chờ mong vào sự giúp đỡ của người khác, Sơ vẫn mỉm cười hạnh phúc an nhiên vì
Sơ biết rõ rằng mình đã chọn đúng và đã sống trọn cuộc đời mình đơm hoa kết quả.
Ngày xưa, Sơ là một nghệ sĩ pianô, Sơ có thể đã từng
nghĩ rằng cây đàn dương cầm kia là cuộc đời mình và những ngón tay xinh đẹp nhảy
múa trên từng phím đàn là sự sống của Sơ. Ấy vậy mà, trên chiếc giường bệnh này
Sơ có gì? Sơ còn gì sau những năm tháng dấn thân, rong ruổi cuộc đời mình đi theo
Chúa? Chỉ còn là một con người lực bất tòng tâm. Những ngón tay ấy, tài năng ấy
bây giờ chẳng còn ra hình dạng gì nữa.
Con đường Sơ đi cũng đã đến gần đích rồi. Vậy theo
Chúa, Sơ được gì? Có lẽ với nhiều nhiều người, Sơ chẳng được gì cả. Gia tài giá
trị nhất lúc này là chiếc giường bệnh và các chị em đồng tu đang ở với mình.
Nhưng với Sơ, đó là hạnh phúc khi dám luôn chọn số 0 về mình và để nó trở nên
giá trị hơn mỗi ngày khi Sơ dám cho Chúa là số 1 của cuộc đời mình. Và số 0 chỉ
có giá trị khi nó đứng sau số 1. Sơ đã chọn cho mình mãi mãi là 0 trước Thiên
Chúa và Sơ hạnh phúc.
Cũng vậy, cuộc sống là những sự chọn lựa liên luỹ. Ta
phải chọn con đường để bước đi, chọn lý tưởng để sống, chọn mục đích để dấn
thân hay phải chọn giữa cái tốt và cái xấu, cái tốt với cái tốt hơn, hay giữa
hai cái xấu. Để rồi tâm của ta, cuộc đời ta hạnh phúc, cảm thụ được giá trị hạnh
phúc đích thật, chứ không phải là những chất chồng gánh nặng lên nhau và làm
nhau suy kiệt tinh thần cũng như thể lý mỗi ngày.
Nhưng dường như điều căn bản này của cuộc sống đang
vắng mặt dần, khi việc sống tử tế bị lên án, bị chê cười hay bị nghi ngờ. Như
nhà thơ Bùi Minh Quốc đã cảm nghiệm qua bốn câu thơ.
Có
khi nào trên đường đời tấp nập
Ta
vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước
lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một
tâm hồn ta đã đợi từ lâu
Đó là cuộc đời của những người đi trước đọng lại
trong tôi những trăn trở về cuộc sống, về xã hội tôi đang sống khi con người ta
đặt hạnh phúc cuộc đời mình vào người khác quá nhiều, để cũng nhanh thèm chóng
chán và mãi loay hoay tìm kiếm con đường hạnh phúc. Nhưng thầy Giêsu đã khẳng định
“Ta là đường”. Vậy ta vẫn còn tìm con
đường nào nữa để đưa ta đến được cùng đích của một cuộc sống hạnh phúc và ý
nghĩa?
Lê Đỗ Quyên, aci
0 comments:
Post a Comment