Lắng Nghe và Đáp Trả

Khiêm Nhu

Tình Yêu Trọn Vẹn

Giản Dị nhưng Tinh Khiết

Hy Sinh

An Lạc, Trọn Vẹn và Khiêm Tốn

Bình Dị, Thân Thương và Chân Quê

Đẹp Thanh Cao, Tinh Khiết

Tình Yêu Cao Đẹp và Trong Sáng

May 28, 2013

Giao Ước Tình Yêu

Tôi tưởng tượng đây là lời Chúa Giêsu đang thì thầm vào tai tôi. Tôi cho phép mình uống từng lời để vơi đi cơn khát yêu thương và được yêu thương mà Chúa Giêsu đã hứa qua những lời giảng dạy và công việc phục vụ của Ngài. Cụ thể hơn là chính cuộc đời tôi.

     
     Được may mắn sinh ra và lớn lên trong một gia đình đạo hạnh. Tôi thuộc nằm lòng những lời kinh cầu qua những lần được bố mẹ dẫn đến nhà thờ tham dự thánh lễ. Tâm hồn tôi được nuôi nấng và bồi dưỡng bởi những câu chuyện trong Kinh Thánh vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Từ lúc nào không hay tôi với Chúa trở thành bạn thân, người mà tôi có thể chia sẻ hết những suy nghĩ, cảm xúc của mình không lo ngại bị chê cười hay lên án.
     Tuổi thơ mộng mị cũng qua đi, tôi trở thành một cô bé học sinh trung học năng động và yêu đời. Tình bạn của tôi và Chúa Giêsu cũng lớn lên như cái tuổi dậy thì ấy. Tôi biết rung động trước những nghĩa cử đẹp, những câu nói xúc động lòng người, những đoạn bài hát hay, hoặc một ánh nhìn trìu mến. Một lần nọ tim tôi như thắt lại khi chợt nghe được một đoạn nhạc với lời bài hát:
Hãy để Ta cùng đi với con như chúng ta cùng đồng hành trong cuộc sống này
Tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống trong mỗi giây phút trôi qua
Hãy để cho bàn tay của thời gian chạm vào như những vết chân tròn trên cát
Như Ta mang lấy con từ lúc hừng đông cho đến lúc chiều tà
Chỉ một bạn tay chúng ta cùng song hành chia sẻ cuộc đời trong tình yêu
Ta sẽ ôm chặt con vào lòng mãi mãi. Thật vậy, Ta yêu con với tất cả cuộc sống của ta…”
     Tôi tưởng tượng đây là lời Chúa Giêsu đang thì thầm vào tai tôi. Tôi cho phép mình uống từng lời để vơi đi cơn khát yêu thương và được yêu thương mà Chúa Giêsu đã hứa qua những lời giảng dạy và công việc phục vụ của Ngài. Cụ thể hơn là chính cuộc đời tôi.
     Năm tháng dần trôi, cảm xúc cũng đến rồi lại đi. Tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Đó là ước mơ của cả gia đình và tôi. Năm đầu của đời sinh viên là năm tôi cảm nghiệm được nhiều niềm vui khi tham gia các hoạt động của trường. Tôi học cách phục vụ và cho đi không mong chờ đáp trả. Tôi cảm nghiệm sâu sắc hơn tình thương Thiên Chúa dành cho riêng tôi thật ngọt ngào. Qua những trải nghiệm cuộc sống tôi nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa như một người Cha đầy lòng bao dung và nhân ái. Tôi trở nên năng động hơn với vai trò là một giáo lý viên. Để làm dịu mát cơn khát học hỏi lời Chúa, tôi mong chờ đến ngày học Kinh Thánh mỗi tuần mà một Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu đồng hành với nhóm. Tham gia vào các hoạt động của trường cũng như công tác xã hội xã hội giúp tôi nhận ra rằng, có những điều trong cuộc sống quan trọng hơn là thu hẹp mình trong một công việc ổn định hay có một gia đình nhỏ cho riêng mình.
     Tôi tiếp tục chu toàn chương trình học và cùng lúc tham gia các hoạt động xã hội. Cho đến khi là sinh viên năm thứ ba Đại Học, tim tôi đập lỗi nhịp. Tôi biết yêu. Tình yêu tôi dành cho anh thật nhẹ nhàng. Tôi hạnh phúc với tình yêu của anh. Mặc dù vậy tâm hồn tôi luôn có những mâu thuẫn xung đột. Trái tim tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng và trống trải. Phớt lờ những cảm xúc và trăn trở của mình, tôi tiếp tục bước đi. Cuộc sống, danh vọng và những cơ hội chiếm trọn thời gian dành cho riêng tôi mặc dù tôi vẫn giữ những thói quen cũ như tham dự thánh lễ và công tác xã hội. Nhưng dường như tất cả chỉ là một thói quen hơn là một niềm đam mê mà tôi đã từng hăng say.
     Bất ngờ đến và kéo tôi ra khỏi những bận rộn đời thường. Đó là vào một buổi chiều Chúa Nhật đáng nhớ. Như nửa mê nửa tỉnh sau giờ nghỉ trưa, đâu đó lời bài hát năm xưa bay bổng bên tai và mang tôi vào bầu khí thinh lặng để lắng nghe:
… Con có biết Ta đang đi đâu không?
Con đang đi đâu đó? Con có biết không? ...
     Nhưng tôi đã không đủ kiên nhẫn để nghe hết bài hát, bởi vì các ca từ quấy rầy tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi: “Ngươi có thật sự biết mình đang đi đâu không? Ngươi có thật sự hạnh phúc với những gì đang có chứ? Tại sao ngươi luôn cảm thấy trống rỗng trong tâm hồn mỗi khi một mình tĩnh lặng?” Cuối cùng lấy hết can đảm, tôi đến gặp Chúa Giêsu Thánh Thể. Trước Ngài tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi hỏi Ngài: “Lạy Chúa, Chúa muốn gì nơi con?” Khi nhìn thẳng vào mắt Ngài và lắng nghe Ngài nói, tôi vui mừng đón nhận thông điệp Ngài muốn tôi thực hiện nhưng cũng không ít lo lắng. Cuộc trốn chạy bấy lâu nay xem ra phải đến hồi kết thúc. Tôi mạnh mẽ khẳng định: “Tôi chỉ có thể hạnh phúc thật nếu thực hiện thánh ý Ngài.
      Tôi phải quyết định.
    Tôi chợt nhớ đến các Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu, những người yêu mến Thánh Thể và Chúa Giêsu Thánh Thể là trung tâm của đời sống họ. Tôi tin đây là việc Thiên Chúa an bài cho sự trùng hợp này. Tôi đến gặp các Sơ và bắt đầu lại những mối liên hệ cũng nhưng tham gia những công việc tông đồ của các Sơ. Tôi quý các Sơ bởi vì cách sống đơn giản (tôi thật sự xúc động khi chứng kiến Sơ Bề Trên cũng làm những công việc thường ngày như mọi người, từ lau chùi nhà vệ sinh cho đến nấu cơm cho cộng đoàn). Sự chào đón ấm áp, đời sống thiêng liêng sâu sắc và gần gũi người nghèo kéo tôi lại gần hơn với khao khát dâng hiến của mình. Trên hết tôi yêu mến Chầu Thánh Thể mà linh đạo các Sơ sống hằng ngày.
     Chúa Giêsu Thánh Thể đã cho tôi sức mạnh để hành động và biến đổi. Không do dự nhưng một chút buồn man mác, tôi nói lời chia tay với anh, người đàn ông tôi gắn bó chia sẻ bao nhiêu năm. Cũng chẳng dễ dàng gì để tôi gác lại công việc yêu thích. Nhưng nói lời chia tay gia đình là một thách đố nặng nề với tôi. Tôi cảm thấy mất hết tự tin và can đảm để làm tổn thương ba mẹ, nhất là mẹ. Tôi cảm thấy bất lực. Chỗ bám víu cuối cùng là nhìn lên Chúa Giêsu Thánh Thể để tìm kiếm sự ủi an. Ngài âu yếm nói với tôi: “Nếu con yêu gia đình con, Ta cũng yêu họ nhiều, … tin tưởng và để Ta chăm sóc họ.” Còn gì hơn khi được bảo đảm an bình của Thiên Chúa đong đầy trên tôi và gia đình! Tôi tin vào lời hứa của Ngài và để Ngài chúc lành cuộc đời và tương lai tôi.
     Tôi ý thức rằng con đường tôi chọn bước đi để lại những lo toan cho gia đình. Nhưng gia đình hiểu quyết định của tôi. Cho đến lúc này đây, tôi hạnh phúc với ơn gọi nữ tỳ của mình và cảm ơn tất cả mọi người đã cùng đồng hành trên hành trình đời tôi.

May 25, 2013

Tôi Nhìn Thấy Thiên Chúa


Con thấy tất cả đều tạm bợ.  Lòng con luôn khắc khoải sự vĩnh cửu. Con chỉ muốn thử cuộc sống của các Sơ. Dám nghĩ dám làm. Con đã xin vào sống đời sống của các sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu. Và rồi con đã bị chinh phục.

       Tự nhiên hôm nay mình cảm thấy bị ảnh hưởng của “con thoi”!  Ờ ha! Thế mà cũng đã ba năm rồi. Cảm giác ba năm lúc thì dài như cả thế kỷ, khi lại như  lằn chớp trên bầu trời lúc đổ giông.
       Quên sao được… Quên sao được những kỷ niệm êm đềm đó. Ủa mà lạy Chúa như vậy con có bất trung với Chúa không? Sống đây mà còn nhớ củ hành củ tỏi của thuở xưa!! Cái thưở xưa ấy làm nên phận người. Vậy đáng để nhớ lắm phải không Chúa? Chúng ta cùng ôn lại những kỷ niệm ngày ấy nhé.
       Mà tại Chúa thôi. Chúa muốn con nhìn lại để sống trong tâm tình biết ơn mà! Thuở đó, tình con như mộng. Hai chúng con quen nhau từ thời còn lê mòn ghế nhà trường. Nhà chỉ cách có hai con đường, học cùng một lớp nhưng con đâu thèm chơi với hắn. Chơi sao được khi con thuộc “tầng lớp năng động” trong khi hắn chỉ là một anh chàng quá hiền lành quá hóa ra ngô nghê. Hắn lúc nào cũng hiền lành, dịu dàng, cứ như phái yếu vậy. Bọn  “ngũ long công chúa” chúng con ai mà không biết!  Bộ năm chúng con thi nhau học và chiếm hết năm vị trí đầu.  Bọn còn lại trong lớp chỉ là những “đứa chậm chạp”. Chúng con sẵn sàng ra tay đì tất cả. Đứa nào ngo ngoe, cho biết tay ngay. Từ lớp chín đến lớp mười hai tụi con “thống trị” mọi mặt. Cho đến một hôm… Ai ngờ.
       Đâu ai ngờ hắn dám lên mặt. Thì ra hắn đã nhường chúng con. Khỏang  giữa năm học mười hai, hắn ta từ từ vươn lên và chúng con không thể nào chạy vượt qua mặt hắn nổi nữa. Gắng mãi không được, chúng con đành nhượng bộ như một nghĩa cử đẹp, xem ra cho hắn ta một cơ hội nắm thế thượng phong. Vì môn lý và hóa của hắn luôn nổi bật nên phá lệ cho hắn nhập bọn. Lúc này hắn đang dọn đường đi vào một con tim. Và chỉ sau một thời gian ngắn, chiến trường tâm hồn con đã bị xâm nhập. Chúng con thề non hẹn biển chờ ngày ra trường với quyết tâm chăm chỉ làm việc để chuẩn bị cho tổ ấm tương lai. Chúng con không muốn làm phiền cha mẹ phải mở hầu bao chi phí cho chuyện tương lai. Cuộc sống trôi đi thật êm đềm, đẹp hơn cả giấc mơ khi hằng ngày được anh đón đưa, chăm sóc. 
        Cho đến cái ngày định mệnh đó. Cái ngày âm u dễ ghét.
       Hai chúng con cùng đi đến cơ quan làm việc lòng tràn đầy lửa ấm vui tươi mặc cho khí trời ngột ngạt và lạnh lẽo dưới mưa phùn lất phất. Anh đi chậm hơn mọi ngày để tránh rủi ro. Vì điều này con bảo anh để con xuống trước cổng công ty để tránh anh bị trễ việc. Khi anh vừa quay đi thì con thấy người ấy…. Một người ăn xin tội nghiệp. Ông cụ run rẩy bước đi thiểu não… Chần chờ suy nghĩ phải phản ứng thế nào vì lương tâm không cho phép con quay lưng đi. Con đến gần đưa một tay giúp đỡ. Ông cụ nắm chặt tay con trong khi tâm trí con đang suy nghĩ phải làm gì tiếp. Cuối cùng, con quyết định tìm một quán ăn mời cụ dùng điểm tâm và cũng để cụ có chỗ trú mưa. Mặc dù trong lòng lo lắng bị trễ việc, nhưng con không thể để cụ lại một mình. Con chọn ở lại với cụ. Sau đó cụ nhờ con đưa về trung tâm dưỡng lão của các Sơ. Giờ con mới hiểu ra cụ đi lạc. Bất đắc dĩ, con miễn cưỡng đưa cụ về nơi yêu cầu. Và một cách gượng ép con phải nói chuyện với các Sơ khi gởi cụ lại. Con lẩm bẩm một mình khi nhìn thấy các Sơ đang phục vụ ở trung tâm “các bà sơ ấy mà... không nghĩ họ biết tính toán và suy nghĩ cho lắm. Vì nếu có chút suy nghĩ họ đã không hoang phí đời mình chỉ để sống và phục vụ những công việc như vậy.”
       Nhưng Chúa ơi! Câu nói “ghét của nào trời trao của ấy” đã ứng nghiệm nơi con. 

Sau cuộc chạm trán ý nghĩa đó, con bắt đầu dặt nghi vấn về ý nghĩa cuộc đời. Những điều con đang làm và đang sở hữu liệu có mang lại ý nghĩa đích thực không? Tình yêu của con và anh có tồn tại vĩnh cữu không? Dường như tất cả đều là tạm bợ.  Lòng bắt đầu khắc khoải sự vĩnh cửu. Con chỉ muốn thử cuộc sống của các Sơ. 
     Dám nghĩ dám làm. Con đã xin vào sống đời sống của các Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu. Con đã bị chinh phục. Con không muốn về nhà nữa. Người bạn năm xưa đành phải tôn trọng sự chọn lựa của con, nhưng anh vẫn chờ đợi trong hy vọng vì nghĩ rằng con bồng bột nhất thời nên thiếu suy nghĩ chính chắn. Tình yêu thật là một điều kỳ lạ. Con nghiệm thấy và đã tin. Con nghe theo và cho đến lúc này con vẫn tin rằng đây là ơn gọi của con. Ơn gọi trở thành một người Nữ Tỳ của Chúa.
       Con chưa một lần ân hận về quyết định của con. Con sẽ tiếp bước và … Lạy Chúa hãy giúp con theo Chúa đến cùng nhé.

May 23, 2013

Hồng Ân của Dòng




Ngày 20 tháng Giêng năm 2010, Đức Thánh Cha Benedict XVI đã làm phép và đặt tượng Thánh Rafaela Maria Porras vào hàng ngũ các Thánh Lập Dòng tại Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô.

Đức Thánh Cha khuyến khích: "Anh chị em thân mến, noi gương Thánh nữ Rafaela Maria Porras, chúng ta hãy là những nhân chứng cho tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa."


Được Chọn Lựa Trong Yêu Thương


Chỉ vì khát vọng đi tìm hạnh phúc thật cho đời, tôi phải chọn lựa và quyết định. Tôi phải từ bỏ kế hoạch giúp các em hoàn tất việc học để thực hiện ước mơ của Thiên Chúa. Tôi phải đấu tranh và đặt trọn niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa để được sống với ơn gọi của mình.


       Cuộc sống thật không dễ dàng với mình và gia đình thực hiện những hoài bão và dự tính của cuộc đời. Giữa những bộn bề, mình từng nghĩ rằng công việc và tiền bạc là phương tiện tốt nhất có thể giải quyết mọi khó khăn. Suy nghĩ này đã là động lực giúp mình cố gắng thực hiện từng ước mơ với tất cả niềm hăng say. Nhưng khi đạt được ước muốn thì cũng là lúc mình không còn cảm thấy hứng thú nữa. Mình nhận ra rằng thành quả có được từ những cố gắng chỉ là tạm bợ chóng qua, chúng không lắp đầy được những trống rỗng trong tâm hồn. Rồi đôi lúc mình tự hỏi: “Mi thật sự muốn gì cho đời?
       Giữa những miên man trăn trở để tìm ra ý nghĩa và giá trị cuộc sống, tiếng chuông nhà thờ chính tòa đã thức tỉnh và đưa mình trở về lại ước muốn thẳm sâu trong tâm hồn. Mình cảm nhận một sự khích lệ thiêng liêng như làn gió nhẹ thoảng qua “Đừng sợ! Hãy đến đây!” Từng lời từng chữ nhẹ nhàng đánh động trái tim còn đang khắc khoải. Từ đó bắt đầu tìm kiếm. Chẳng đâu xa, niềm bình an trong bí tích thánh thể trong các thánh lễ hằng ngày mình tham dự. Từng ngày trôi qua, mình nhận ra điều Thiên Chúa đang mời gọi, nhưng mặt khác lại luôn bị giằng co giữa niềm vui vừa tìm thấy và những dự định khác cho cuộc đời. Trong sự chọn lựa giữa tiếng lòng và lý trí, mình chọn lắng nghe lời mách bảo của lý trí để đánh lừa con tim bé nhỏ đang thổn thức. Vì vậy, mình cố gắng đưa ra nhiều lý do thật hợp lý để trốn chạy.
       Hành trình trốn chạy đó rồi có lúc cũng làm cho kẻ lữ hành mệt mỏi. Và đường cùng hành trình đó buộc mình đối diện với tiếng nói thẳm sâu trong con tim. Trước Chúa Giêsu Thánh thể, mình khiêm tốn đón nhận thánh ý Thiên Chúa để bắt đầu một lối sống mới mà chính mình cũng không biết phải bắt đầu từ đâu và những thách đố nào đang chờ đợi. Và Chúa đã mạc khải ý định của Ngài để mình được gặp một Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu trên chuyến xe buýt định mệnh. Sự vui tươi của Sơ thu hút mình ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Điều này giúp mình xác tín hơn rằng bàn tay Thiên Chúa chạm vào mỗi sự kiện cuộc đời tôi. Thử tưởng tượng xem niềm vui trong tâm hồn mình dâng trào như thế nào!
       Sơ mời mình đến thăm cộng đoàn. Chính nơi đây, mình khám phá ra bí mật của những nụ cười hiền hòa trên gương mặt Sơ. Một lý do thật bình dị: Sơ luôn dành thời gian cho Chúa trong các giờ Chầu Thánh Thể hằng ngày. Qua cuộc gặp gỡ này, mình cảm nhận lời mời gọi sống đời thánh hiến một cách rõ ràng sống động hơn. Thế nhưng, khi xác quyết ơn gọi thì cũng là lúc mình phải đối diện với những thực tại cuộc sống khi mình là nguồn trợ cấp chính cho cả gia đình. Còn với người bạn trai đã cùng mình chia sẻ những vui buồn trong những năm tháng quen nhau thì sao? Chỉ nghĩ đến đây, trái tim mình chùn lại. Giằng co mãi thì mình cũng phải chọn lựa và quyết định. Tôi phải để lại sau lưng tất cả ngay cả kế hoạch giúp các em hoàn tất việc học? Mặc dù thật khó để từ bỏ những điều thân thương gắn bó bao nhiêu năm cuộc đời, mình vẫn ngẩng cao đầu để đặt trọn niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa Ngài sẽ không để mình bị thiệt thòi khi dám chọn mối lợi là Nước Trời.
       Mình bước đi với trọn niềm tin. Ngay lúc này đây, mình vẫn còn ngỡ ngàng vào những điều Thiên Chúa đã, đang và sẽ thực hiện trên cuộc đời mình. Mình chỉ biết hét lên thật to trong hạnh phúc vì được yêu thương và được chọn làm người Nữ Tỳ của Chúa. Mình tin Ngài biết cách chiếm lấy trái tim bé nhỏ của mình, cho dù có những chọn lựa luôn đồng hành với nỗi đau. Nhưng cũng chính những lúc đó Ngài dạy mình bài học “Đức Tin”.
       Mình xác tín rằng Ngài đã chọn mình trước và yêu thương mình bằng một tình yêu không điều kiện.



May 13, 2013

Đến và Xem - P. VII


"Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn."
Mt 14, 16


Các Bạn Trẻ thân mến!

Chúa Giêsu chạnh lòng thương khi Ngài nhìn thấy dân chúng đói khát cả thể lý lẫn tinh thần. Với năm chiếc bánh và hai con cá nhận được từ một cậu bé, Đức Giêsu bảo các Môn Đệ hãy cho họ ăn. Đó là một mệnh lệnh không thực tế. Còn bạn thì sao? Bạn nghĩ gì với mệnh lệnh này?

Đức Giêsu ý thức điều Ngài đang nói và những hạn chế của các Môn Đệ. Ngài đã chia sẻ quà tặng của những người biết trao ban cho hàng ngàn người đang đói lòng. Vì vậy mỗi người chúng ta được mời gọi trở thành dụng cụ cho Chúa thực hiện những phép lạ cho người xung quanh trong đời sống hằng ngày của chúng ta. 

Để có thể lắng đọng nhìn lại thái độ sống của mỗi người chúng ta, mời các bạn hãy đến tham gia Tĩnh Tâm Định Hướng trong chương trình "Đến và Xem" Phần VII với chủ đề:

HẠN CHẾ CỦA TÔI VÀ HỒNG ÂN THIÊN CHÚA

sẽ được tổ chức

- Ngày? Chủ Nhật 19/05/2013
- Thời gian? 8.00 giờ sáng đến 17.00 giờ chiều
- Địa Điểm: Đan Viện Thiên Phước - 18 Đường 7 - P. Tam Phú - Thủ Đức - Tp.HCM.

CHƯƠNG TRÌNH TĨNH TÂM

8h00     CHÀO ĐÓN
8h15     LÀM QUEN
8h30     GIỚI THIỆU ĐỀ TÀI TĨNH TÂM
8h45     ĐIỂM 1
10h00   ĐIỂM 2
11h30   CƠM TRƯA
12h15   NGHỈ TRƯA
13h30   ĐIỂM 3
14h00   XƯNG TỘI
15h00   CHẦU THÁNH THỂ và CẦU NGUYỆN CHIA SẺ
16h00   CHIA TAY RA VỀ


Mời các bạn trẻ đang định hướng cho hành trình của đời mình, hãy đến tham dự buổi Tĩnh Tâm này. 

Mọi chi tiết xin liên hệ:
- Email: nutyttcg@gmail.com
- ĐTDĐ: 0166 47 57 705/0966 77 19 13 

Niềm Tin Của Thánh Rafaela Maria Porras


Chúng ta nhớ câu chuyện của Abraham khi lần đầu tiên được Chúa gọi. Ngài bảo Abraham: “Hãy rời xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi” (St 12, 1). Abraham ra đi. Ông đi theo tiếng gọi của Chúa ngay cả khi lời mời gọi này buộc ông phải bỏ lại mọi thứ quen thuộc và thân thương nhất mà cả đời ông gắn bó. Chỉ với niềm tin vào Thiên Chúa, Abraham rời xứ sở thân yêu mang theo một số ngườ thân đi cùng kể cả vợ ông là bà Sarah và con trai của người anh là ông Lot.
Abraham ra đi ngay cả lúc ông không biết chính xác ý định của Chúa là gì.
Chúng ta nhớ đến câu chuyện của Abraham, một người đàn ông ở tuổi gần trăm với người vợ, bà Sarah ở tuổi chín mươi. Cuối cùng với trọn niềm tin, họ cũng có một đứa con sau những năm tháng dài cầu xin và chờ đợi.
Chúng ta nhớ đến câu chuyện của Abraham, người đã sống một đời sống tín trung, một cuộc sống mà Thiên Chúa tiếp tục thách đố ông, đôi lúc dường như quá khả năng chịu đựng.
Chúng ta nhớ đến câu chuyện của Abraham…
Và chúng ta nhớ đến câu chuyện của Abraham…
Câu chuyện hành trình đức tin của Abraham gợi chúng ta nhớ lại cuộc đời của Đấng Sáng lập Dòng, Thánh Rafaela Maria Porras. Thánh nữ là một biểu tưởng của đức tin, người tin tưởng vào một Thiên Chúa từ cõi chết sống lại. Thánh Rafaela đầy hy vọng, luôn mạnh mẽ trong đức tin và không bao giờ để lạc hướng niềm tin của mình. Chị sống và xác tín niềm tin của mình như chị đã làm vinh danh Thiên Chúa bằng việc chứng minh Thiên Chúa có thể làm được mọi việc Ngài hứa.
Thánh nữ Rafaela nghe tiếng Chúa gọi và bước theo Ngài. Chị tin tưởng vào lời hứa của Thiên Chúa không phải bởi vì chị chỉ biết Chúa qua những đoạn Thánh Kinh, nhưng chị nghe tiếng thì thầm của Ngài tận trong thẩm sâu tâm hồn. Chị được thêm niềm tin để tiếp tục dấn thân ngay cả lúc tăm tối nhất của những năm tháng đầu lập Dòng. Chị theo và tin tưởng vào điều mà không thể chứng minh qua những con số. Hay những điều mà khi cân đo đong đếm giữa những điều thuận và điều chống thì điều chống vẫn chiếm ưu thế và nhiều ảnh hưởng trên mỗi quyết định của chị.
Đó là câu chuyện về niềm tin, về sự bảo đảm của những điều hy vọng, về minh chứng của những điều chưa bao giờ trông thấy. Bản chất của niềm tin sẽ là câu chuyện tuyệt vời nhất được kể qua kinh nghiệm cuộc đời Thánh Nữ Rafaela. Bởi vì đức tin không phải chỉ là điều chúng ta có. Đó là chính mỗi người chúng ta. Đó là sự tồn tại của chúng ta. Khi chúng ta dám bước theo tiếng gọi của Thiên Chúa, đức tin sẽ chộp lấy và đưa chúng ta từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Để rồi tự hỏi làm sao chúng ta có thể tồn tại nếu chúng ta không có Thiên Chúa? Đức tin đưa chúng ta đi vào những mầu nhiệm và những ngạc nhiên của cuộc sống. Đó là những lời hứa được thực hiện, ngay cả chỉ là niềm hy vọng của những lời hứa sẽ được thực hiện.  
Thánh nữ Rafaela đã sống ẩn dật ba mươi hai năm trong sự bị hiểu lầm và quên lãng là một sự nhắc nhở về niềm tin cho từng chị em nữ tỳ ngày hôm nay. Một người phụ nữ bình thường đã sống một cuộc đời phi thường. Chị chẳng còn gì ngoài bước theo tiếng Chúa trong niềm tin và hy vọng. Cuộc đời thánh nữ soi chiếu cho chúng ta một gương sống điển hình và đầy ý nghĩa của việc sống trong thánh ý Thiên Chúa, cùng đi với Ngài, ngay cả lúc đau khổ và khó khăn nhất của cuộc đời.
Chúng ta, những chị em Nữ Tỳ, là những người kế vị sứ vụ Đền Tạ Thánh Tâm Chúa Giêsu, được mời gọi mang niềm tin vào một thế giới của những thách đố mà mỗi người phải là gương mặt của Chúa Giêsu cho tha nhân, cho những người chúng ta được chạm đến và phục vụ.
Chúng ta tạ ơn Chúa cho món quà đức tin, món quà Thánh nữ Rafaela, món quà ơn gọi tận hiến và món quà được có nhiều người cùng đồng hành với chúng ta trên hành trình tận hiến này. Qua lời bầu cử của thánh nữ Rafaela, mẹ Pilar và tất cả các chị nữ tỳ, xin Thiên Chúa thêm sức mạnh để can đảm lắng nghe tiếng Chúa, đi theo Ngài trong niềm tin, niềm hy vọng và tín thác. Chúng ta hãy chiêm ngắm cuộc đời thánh nữ Rafaela và không để đức tin của mình bị suy yếu ngay cả khi cảm thấy trống rỗng hay bị loại trừ.
Chúng ta hãy trở thành những người nữ tỳ của niềm tin cho tha nhân!
Một lần nữa hãy để lời dặn dò của thánh nữ Rafaela nhắc nhở chúng ta “hãy làm cho Thiên Chúa được biết đến và được yêu mến bởi hết mọi người.


 
Back to Top