Tôi tưởng tượng đây là lời Chúa Giêsu đang
thì thầm vào tai tôi. Tôi cho phép mình uống từng lời để vơi đi cơn khát yêu
thương và được yêu thương mà Chúa Giêsu đã hứa qua những lời giảng dạy và công
việc phục vụ của Ngài. Cụ thể hơn là chính cuộc đời tôi.
Tuổi thơ mộng mị cũng qua đi, tôi trở thành một cô
bé học sinh trung học năng động và yêu đời. Tình bạn của tôi và Chúa Giêsu cũng
lớn lên như cái tuổi dậy thì ấy. Tôi biết rung động trước những nghĩa cử đẹp,
những câu nói xúc động lòng người, những đoạn bài hát hay, hoặc một ánh nhìn
trìu mến. Một lần nọ tim tôi như thắt lại khi chợt nghe được một đoạn nhạc với lời
bài hát:
“Hãy
để Ta cùng đi với con như chúng ta cùng đồng hành trong cuộc sống này
Tìm
kiếm ý nghĩa cuộc sống trong mỗi giây phút trôi qua
Hãy
để cho bàn tay của thời gian chạm vào như những vết chân tròn trên cát
Như
Ta mang lấy con từ lúc hừng đông cho đến lúc chiều tà
Chỉ
một bạn tay chúng ta cùng song hành chia sẻ cuộc đời trong tình yêu
Ta
sẽ ôm chặt con vào lòng mãi mãi. Thật vậy, Ta yêu con với tất cả cuộc sống của
ta…”
Tôi tưởng tượng đây là lời Chúa Giêsu đang thì thầm
vào tai tôi. Tôi cho phép mình uống từng lời để vơi đi cơn khát yêu thương và
được yêu thương mà Chúa Giêsu đã hứa qua những lời giảng dạy và công việc phục
vụ của Ngài. Cụ thể hơn là chính cuộc đời tôi.
Năm tháng dần trôi, cảm xúc cũng đến rồi lại đi. Tôi
bước vào ngưỡng cửa đại học. Đó là ước mơ của cả gia đình và tôi. Năm đầu của đời
sinh viên là năm tôi cảm nghiệm được nhiều niềm vui khi tham gia các hoạt động
của trường. Tôi học cách phục vụ và cho đi không mong chờ đáp trả. Tôi cảm nghiệm
sâu sắc hơn tình thương Thiên Chúa dành cho riêng tôi thật ngọt ngào. Qua những
trải nghiệm cuộc sống tôi nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa như một người Cha
đầy lòng bao dung và nhân ái. Tôi trở nên năng động hơn với vai trò là một giáo
lý viên. Để làm dịu mát cơn khát học hỏi lời Chúa, tôi mong chờ đến ngày học
Kinh Thánh mỗi tuần mà một Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu đồng hành với
nhóm. Tham gia vào các hoạt động của trường cũng như công tác xã hội xã hội
giúp tôi nhận ra rằng, có những điều trong cuộc sống quan trọng hơn là thu hẹp
mình trong một công việc ổn định hay có một gia đình nhỏ cho riêng mình.
Tôi tiếp tục chu toàn chương trình học và cùng lúc
tham gia các hoạt động xã hội. Cho đến khi là sinh viên năm thứ ba Đại Học, tim
tôi đập lỗi nhịp. Tôi biết yêu. Tình yêu tôi dành cho anh thật nhẹ nhàng. Tôi hạnh
phúc với tình yêu của anh. Mặc dù vậy tâm hồn tôi luôn có những mâu thuẫn xung
đột. Trái tim tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng và trống trải. Phớt lờ những cảm xúc
và trăn trở của mình, tôi tiếp tục bước đi. Cuộc sống, danh vọng và những cơ hội
chiếm trọn thời gian dành cho riêng tôi mặc dù tôi vẫn giữ những thói quen cũ
như tham dự thánh lễ và công tác xã hội. Nhưng dường như tất cả chỉ là một thói
quen hơn là một niềm đam mê mà tôi đã từng hăng say.
Bất ngờ đến và kéo tôi ra khỏi những bận rộn đời thường.
Đó là vào một buổi chiều Chúa Nhật đáng nhớ. Như nửa mê nửa tỉnh sau giờ nghỉ trưa,
đâu đó lời bài hát năm xưa bay bổng bên tai và mang tôi vào bầu khí thinh lặng
để lắng nghe:
“…
Con có biết Ta đang đi đâu không?
Con
đang đi đâu đó? Con có biết không? ...”
Nhưng tôi đã không đủ kiên nhẫn để nghe hết bài hát,
bởi vì các ca từ quấy rầy tâm hồn tôi. Tôi tự hỏi: “Ngươi có thật sự biết mình đang đi đâu không? Ngươi có thật sự hạnh
phúc với những gì đang có chứ? Tại sao ngươi luôn cảm thấy trống rỗng trong tâm
hồn mỗi khi một mình tĩnh lặng?” Cuối cùng lấy hết can đảm, tôi đến gặp
Chúa Giêsu Thánh Thể. Trước Ngài tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi hỏi Ngài: “Lạy Chúa, Chúa muốn gì nơi con?” Khi
nhìn thẳng vào mắt Ngài và lắng nghe Ngài nói, tôi vui mừng đón nhận thông điệp
Ngài muốn tôi thực hiện nhưng cũng không ít lo lắng. Cuộc trốn chạy bấy lâu nay
xem ra phải đến hồi kết thúc. Tôi mạnh mẽ khẳng định: “Tôi chỉ có thể hạnh phúc thật nếu thực hiện thánh ý Ngài.”
Tôi phải quyết định.
Tôi chợt nhớ đến các Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa
Giêsu, những người yêu mến Thánh Thể và Chúa Giêsu Thánh Thể là trung tâm của đời
sống họ. Tôi tin đây là việc Thiên Chúa an bài cho sự trùng hợp này. Tôi đến gặp
các Sơ và bắt đầu lại những mối liên hệ cũng nhưng tham gia những công việc
tông đồ của các Sơ. Tôi quý các Sơ bởi vì cách sống đơn giản (tôi thật sự xúc động
khi chứng kiến Sơ Bề Trên cũng làm những công việc thường ngày như mọi người, từ
lau chùi nhà vệ sinh cho đến nấu cơm cho cộng đoàn). Sự chào đón ấm áp, đời sống
thiêng liêng sâu sắc và gần gũi người nghèo kéo tôi lại gần hơn với khao khát
dâng hiến của mình. Trên hết tôi yêu mến Chầu Thánh Thể mà linh đạo các Sơ sống
hằng ngày.
Chúa Giêsu Thánh Thể đã cho tôi sức mạnh để hành động
và biến đổi. Không do dự nhưng một chút buồn man mác, tôi nói lời chia tay với
anh, người đàn ông tôi gắn bó chia sẻ bao nhiêu năm. Cũng chẳng dễ dàng gì để
tôi gác lại công việc yêu thích. Nhưng nói lời chia tay gia đình là một thách đố
nặng nề với tôi. Tôi cảm thấy mất hết tự tin và can đảm để làm tổn thương ba mẹ,
nhất là mẹ. Tôi cảm thấy bất lực. Chỗ bám víu cuối cùng là nhìn lên Chúa Giêsu
Thánh Thể để tìm kiếm sự ủi an. Ngài âu yếm nói với tôi: “Nếu con yêu gia đình con, Ta cũng yêu họ nhiều, … tin tưởng và để Ta
chăm sóc họ.” Còn gì hơn khi được bảo đảm an bình của Thiên Chúa đong đầy
trên tôi và gia đình! Tôi tin vào lời hứa của Ngài và để Ngài chúc lành cuộc đời
và tương lai tôi.
Tôi ý thức rằng con đường tôi chọn bước đi để lại những
lo toan cho gia đình. Nhưng gia đình hiểu quyết định của tôi. Cho đến lúc này
đây, tôi hạnh phúc với ơn gọi nữ tỳ của mình và cảm ơn tất cả mọi người đã cùng
đồng hành trên hành trình đời tôi.