Những
thói quen thiêng liêng mang lại niềm vui và sự an ủi cho đời tôi hơn là những
thú vui bên ngoài mà những người bạn học thường rủ rê tôi la cà. Tôi trung tín
sống niềm khấn hứa của mình với một tình yêu đơn sơ là Chúa Giêsu Thánh Thể đã
chiếm lấy trái tim tôi và tôi cũng không có gì để xin thêm nữa.
Là con út trong gia đình đông chị gái ít anh trai, tôi lại gần ba mẹ hơn các anh chị, vì vậy xa gia đình để đi học cũng là một lý do chính đáng để tôi tập sống độc lập. Mặt khác, gia đình là một thiên đàng thu nhỏ đối với tôi. Vì vậy, tôi hay ... sợ sống một mình! Tôi sợ không đủ sức vượt qua những thách đố và khó khăn, sợ những cám dỗ và cạm bẫy nơi đất khách. Tôi sợ và tôi sợ nhiều điều. Nhưng thẳm sâu trong tâm hồn, đâu đó một lời mời gọi tha thiết mà chính tôi cũng không thể giải thích.
Được
sinh ra trong thời gian chiến tranh vừa kết thúc. Cuộc sống nhiều vất vả lầm
than, nhưng lạ thay trong nhà thờ xứ tôi luôn đầy ắp người. Mặc dù không có
linh mục, nhưng cả giáo xứ vẫn giữ thói quen tốt là lần hạt Mân Côi hằng ngày.
Còn những đứa trẻ con như chúng tôi thì tham gia vào hội Thiếu Nhi Thánh Thể và
được Chầu Thánh Thể vào mỗi chiều tối thứ năm. Thói quen này tạo cho tôi lòng
yêu mến Thánh Thể và dấn thân hăng say hơn trong những hoạt động này.
Mặc dù ai
cũng phải bôn ba kiếm đủ cơm áo gạo tiền với những bữa đói bữa no, nhưng tôi
thật may mắn được đến trường với ước mong thành nhân thành tài giúp ích cho xã hội.
Tôi rời gia đình vào đại học. Đây là điều thật khó cho tôi và cả ba mẹ tôi nữa.
Tôi
hoàn tất ba năm đầu đại học với kết quả tốt. Tôi cũng tham gia nhiều hoạt động
của trường, có thêm bạn bè và những thói quen mới. Song song với những điều học
được nơi xã hội thì đời sống thiêng liêng của tôi cũng dần bị mai một. Tôi cắt
bớt những hy sinh thánh thiện trước đây để chỉ giữ đi lễ mỗi ngày Chúa Nhật. Sự
tụt dốc này làm gia đình tôi lo lắng nhiều, nhất là chị gái tôi, cũng là một
nữ tu. Chị quan tâm về thái độ sống của tôi và khuyến khích tôi tham gia những
nhóm Sinh Viên Công Giáo để thêm lòng đạo đức. Là người hay xấu hổ nên tôi
không thích gặp gỡ nhiều người. Nhưng để chị an tâm, tôi quyết định tham gia
nhóm Sinh Viên Công Giáo. Nơi đây tôi lưu giữ một kỷ niệm không bao giờ quên.
Đó là lần đầu tiên tôi được tham gia đi phát quà cho trẻ em nghèo, cắm
trại trong rừng và đốt lửa trại.
Một lần khác tôi đến nhà
Dòng thăm chị. Chị hỏi tôi kế hoạch tương lai vì tôi cũng sắp ra trường. Chị
cũng đi thẳng vào vấn đề với một câu hỏi lớn: “Em có muốn trở thành một nữ tu không?” Chị bảo tôi nói chuyện với Chúa và hỏi ý định của Ngài thế
nào. Trả lời chị, tôi im lặng và ra về cũng trong sự im lặng. Trên đường về tôi
nhớ lại những ngày vui buồn thời sinh viên, nhớ những buổi dạo chơi, ăn hàng ở
những quán cóc, những lúc miệt mài trong thư viện hay những buổi tối thơ mộng
với anh ấy. Tất cả kỷ niệm ùa về trong tâm trí tôi lúc ẩn lúc hiện. Nhưng niềm
vui này cũng qua đi để lại trong tôi sự trống rỗng đôi lúc thật lạnh lùng. Tôi
lại nhớ đến những lần thăm viếng các trẻ em nghèo hay giúp đỡ những cụ già
trong các viện dưỡng lão. Tuy mệt và căng thẳng nhưng niềm vui và sự bình an
ngập tràn tâm hồn tôi. Đúng như câu hỏi của chị gợi lên giúp tôi ý thức hơn về cuộc
đời và tương lai. Tôi thử cảm xúc của mình bằng cách đi lòng vòng ngắm nhìn phố
phường Sài Thành sa hoa tráng lệ muôn màu muôn vẻ. Một thành phố của những kẻ
giàu nhưng cũng lắm người nghèo, của những vội vã và lo âu, của những niềm vui
thoáng qua và những sự lặng lẽ trống rỗng, … Tôi thầm thỉ: “Lạy Chúa, Ngài muốn điều gì nơi con?”
Trăn trở, băn khoan về cuộc đời
cũng phải tạm gác lại để tiếp tục những bận rộn cuộc sống hằng ngày. Nhưng điều
Thiên Chúa muốn thì con người không thể cưỡng lại được. Một chương sử mới của
đời tôi được lật sang trang khi tôi được tham dự khóa tĩnh tâm sinh viên vào
một dịp hè. Tất cả mọi sự đều thay đổi. Tôi nhận ra rằng cuộc đời này chẳng có
gì là vĩnh cửu ngoài tình yêu Thiên Chúa. Đối với tôi, dấn thân theo Chúa là cách
sống đẹp lòng Ngài nhất mà tôi có thể trao ban. Tôi cầu nguyện thật nhiều và
xin Chúa cho dấu chỉ để biết đây là điều Chúa muốn. Không đắn đo nữa, sau khi
ra trường tôi quyết định bước chân vào nhà Dòng sống và khao khát trở thành một
nữ tu thánh thiện.
Tôi đáp lời Xin Vâng theo tiếng
gọi của Thiên Chúa. Tiếng Xin Vâng này cũng là nguyên nhân của nhiều nỗi đau.
Được tin, gia đình tôi ủng hộ ngoại trừ mẹ. Mỗi khi nhìn thấy tôi là mẹ khóc.
Điều này làm tôi đau đớn và ngại bước tiếp. Nhưng cuối cùng vì tình thương, mẹ
chúc lành cho tôi. Vượt qua trắc trở của gia đình, giờ đây tôi phải đối diện
với người bạn trai tôi hằng yêu thương. Anh không thể chấp nhận sự thật quá bất
ngờ như vậy. Phản ứng của anh đã làm tôi cảm thấy dằn vặt vì tôi đã bỏ anh ra
đi với một lý do ngu xuẩn. Nhưng tôi vẫn thẳng tiến cho dù trái tim tôi như vỡ
vụn vì những giằng co của sự đời.
Một buổi
sáng kia người hướng dẫn thiêng liêng của tôi gọi điện thoại và bảo đến gặp một
Sơ để tìm hiểu. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên tôi đã bị thu hút bởi tính cách
giản dị của Sơ. Tôi khao khát được sống linh đạo Đền Tạ Thánh Tâm Chúa Giêsu mà
Dòng đang sống. Trong lúc tôi đang hứng khởi bao nhiêu thì cũng bị thất vọng
bấy nhiêu khi biết mình phải rời xa gia đình trong một thời gian khá dài. Tôi
nhủ thầm trong sự thất vọng ê chề: “Lạy Chúa, rời gia
đình để đi học đã là một hy sinh quá sức con. Nay con phải xa gia đình trong
một thời gian dài không gặp mặt, làm sao con chịu đựng nổi?” Nhưng tình yêu Thiên Chúa thắng vượt tất cả. Tôi xin gia
nhập vào Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu. Cho đến ngày hôm nay tôi chưa một lần
cảm thấy hối tiếc về quyết định của mình.
Tôi đã và đang vượt qua những
thách đố của cuộc đời trong niềm vui và tín thác vì tôi tìm được món quà quý
giá của cuộc đời.
Nguyện xin Chúa luôn ban Hồng Ân xuống cho các chị trong Dòng NTTTCJ.
ReplyDelete