SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Sáu 17/01/2014 sau CN I Thường Niên
Bài đọc: 1 Sm 8, 4-7. 10-22a
Thời ấy, toàn thể các kỳ mục tập hợp lại và đến với ông
Sa-mu-en ở Ra-ma. Họ nói với ông: “Ông coi, ông già rồi, và các con ông lại
không đi theo đường lối của ông. Vậy bây giờ, xin ông lập cho chúng tôi một vua
để vua xét xử chúng tôi, như trong tất cả các dân tộc.” Ông Sa-mu-en bực mình
vì lời họ nói: “Xin ông cho chúng tôi một vua để xét xử chúng tôi.” Và ông
Sa-mu-en đã cầu nguyện với Đức Chúa. Đức Chúa phán với ông Sa-mu-en: “Ngươi cứ
nghe theo tiếng của dân trong mọi điều chúng nói với ngươi, vì không phải chúng
gạt bỏ ngươi, mà là chúng gạt bỏ Ta, không chịu để Ta làm vua của chúng.”
Ông Sa-mu-en nói lại mọi lời của Đức Chúa cho dân bấy
giờ đang xin ông một vua. Ông nói: “Đây là quyền hành của nhà vua sẽ cai trị
anh em. Các con trai anh em, ông sẽ bắt mà cắt đặt vào việc trông coi xe và
ngựa của ông, và chúng sẽ chạy đàng trước xe của ông. Ông sẽ đặt chúng làm
người chỉ huy một ngàn và chỉ huy năm mươi, sẽ bắt chúng cày đất cho ông, gặt
lúa cho ông, chế tạo vũ khí cho ông và dụng cụ cho xe của ông. Các con gái anh
em, ông sẽ bắt vào làm thợ chế nước hoa, nấu ăn và làm bánh. Đồng ruộng, vườn
nho, vườn cây ô-liu tốt nhất của anh em, ông sẽ lấy mà cho bề tôi của ông. Lúa
thóc và vườn nho của anh em, ông sẽ đánh thuế thập phân mà cho các thái giám và
bề tôi của ông. Các tôi tớ nam nữ, các người trai tráng khá nhất của anh em,
các con lừa của anh em, ông sẽ bắt mà dùng vào việc của ông. Chiên dê của anh
em, ông sẽ đánh thuế thập phân. Còn chính anh em sẽ làm nô lệ cho ông. Ngày ấy,
anh em sẽ kêu than vì vua của anh em mà anh em đã chọn cho mình, nhưng ngày ấy
Đức Chúa sẽ không đáp lời anh em.” Nhưng dân
không chịu nghe theo tiếng ông Sa-mu-en. Họ nói: “Không! Phải có một vua cai
trị chúng tôi! Cả chúng tôi cũng sẽ giống như mọi dân tộc. Vua chúng tôi sẽ xét
xử chúng tôi, sẽ dẫn đầu chúng tôi và sẽ lãnh đạo các cuộc chiến của chúng
tôi.” Ông Sa-mu-en nghe tất cả những lời của dân và nói lại những lời ấy cho
Đức Chúa nghe. Đức Chúa phán với ông Sa-mu-en: “Hãy nghe theo tiếng chúng, và
hãy đặt một vua cai trị chúng.”
Tin Mừng: Mc 2, 1-12
Bấy giờ, Đức Giê-su trở lại thành Ca-phác-na-um. Hay
tin Người ở nhà, dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi ngoài cửa cũng không còn chỗ
đứng. Người nói lời Thiên Chúa cho họ. Bấy giờ người ta đem đến cho Đức Giê-su
một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không
sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm
thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống. Thấy họ có lòng
tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt: “Này con, tội con được tha rồi.”
Nhưng có mấy kinh sư đang ngồi đó, họ nghĩ thầm trong bụng rằng: “Sao ông này lại
dám nói như vậy? Ông ta nói phạm thượng! Ai có quyền tha tội, ngoài một mình
Thiên Chúa?” Tâm trí Đức Giê-su thấu biết ngay họ đang thầm nghĩ như thế, Người
mới bảo họ: “Sao các ông lại nghĩ thầm trong bụng những điều ấy? Trong hai điều:
một là bảo người bại liệt: ‘Tội con được tha rồi’, hai là bảo: ‘Đứng dậy, vác
chõng mà đi’, điều nào dễ hơn? Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người
có quyền tha tội, –Đức Giê-su bảo người bại liệt–,Ta truyền cho con: Đứng dậy,
vác chõng mà đi về nhà!” Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra
trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo
nhau: “Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ!”
SUY NIỆM:
Bốn người đàn ông giúp
người bại liệt đến được gần Chúa Giêsu để mong được người chữa lành cho con
người đau khổ này, quả là những con người vì đại. Họ có trái tim cảm thương,
trái tim mà không cần quan tâm cho riêng mình. Thử tưởng tượng những khó khăn
họ phải vượt qua để có thể mang người bại liệt đến với Chúa Giêsu.
Chắc chắn rằng, bốn
người dàn ông quảng đại kia ra về trong hạnh phúc với ý nghĩ rằng họ đã làm
được một điều cao thượng và xứng đáng. Bao nhiêu người trong chúng ta giống như
bốn người đàn ông kia? Bao nhiêu người trong chúng ta dám cho đi một chút thời
giờ quý báu của mình để đến thăm hỏi những người đau yếu bệnh tật cả thể xác
lẫn tâm hồn? Bao nhiêu lần chúng ta nhớ đến những con người đau khổ này và dâng
lên cho Thiên Chúa?
Hãy cùng nhau nhớ lại
nếu chúng ta đã từng thiếu quan tâm đến những người đau khổ. Hãy gợi nhớ lại
nếu chúng ta đã bỏ qua những cơ hội vàng chia sẻ và giúp đỡ những người những
người đang cần đến chúng ta. Vẫn chưa muộn để bắt đầu lại.
Sự đáp đền vĩ đại nhất
mà chúng ta được nhận trên thế gian này không phải là tiền bạc, vì nó sẽ cất
cánh ra đi. Ngay cả những phần thưởng vinh dự đề cao việc phục vụ của chúng ta
cũng có thể bị quên lãng một ngày nào đó. Nhưng quà tặng vĩ đại nhất là giúp đỡ
người khác khi họ không có khả năng trả lại, nhưng họ nhớ đến chúng ta trong
lời cầu nguyện và trong thinh lặng của lời tạ ơn cho những tấm lòng vàng được
gởi đến trong cuộc đời họ.
0 comments:
Post a Comment