January 14, 2014

Thăm Viếng và Ủi An

SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Tư 15/01/2014 sau CN I Thường Niên
Bài đọc: 1 Sm 3, 1-10. 19-20
Hồi ấy, cậu bé Sa-mu-en phụng sự Đức Chúa, có ông Ê-li trông nom. Thời ấy, lời Đức Chúa thì hiếm và thị kiến cũng không hay xảy ra. Một ngày kia, ông Ê-li đang ngủ ở chỗ ông, mắt ông đã bắt đầu mờ, ông không còn thấy nữa. Đèn của Thiên Chúa chưa tắt và Sa-mu-en đang ngủ trong đền thờ Đức Chúa, nơi có đặt Hòm Bia Thiên Chúa. Đức Chúa gọi Sa-mu-en. Cậu thưa: “Dạ, con đây!”, rồi chạy lại với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu. Con về ngủ đi.” Cậu bèn đi ngủ. Đức Chúa lại gọi Sa-mu-en lần nữa. Sa-mu-en dậy, đến với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu, con ạ. Con về ngủ đi.” Bấy giờ Sa-mu-en chưa biết Đức Chúa, và lời Đức Chúa chưa được mặc khải cho cậu. Đức Chúa lại gọi Sa-mu-en lần thứ ba. Cậu dậy, đến với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Bấy giờ ông Ê-li hiểu là Đức Chúa gọi cậu bé. Ông Ê-li nói với Sa-mu-en: “Con về ngủ đi, và hễ có ai gọi con thì con thưa: ‘Lạy Đức Chúa, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.’” Sa-mu-en về ngủ ở chỗ của mình.  Đức Chúa đến, đứng đó và gọi như những lần trước: “Sa-mu-en! Sa-mu-en!” Sa-mu-en thưa: “Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.” Sa-mu-en lớn lên. Đức Chúa ở với ông và Người không để cho một lời nào của Người ra vô hiệu. Toàn thể Ít-ra-en, từ Đan tới Bơ-e Se-va, biết rằng ông Sa-mu-en được Đức Chúa tín nhiệm cho làm ngôn sứ của Người.
Tin Mừng: Mc 1, 29-39
Khi ấy, vừa ra khỏi hội đường Ca-phác-na-um, Đức Giê-su đi đến nhà hai ông Si-môn và An-rê. Có ông Gia-cô-bê và ông Gio-an cùng đi theo. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Si-môn đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người về tình trạng của bà. Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài. Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai. Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. Ông Si-môn và các bạn kéo nhau đi tìm kiếm. Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy!” Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.” Rồi Người đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.
SUY NIỆM:  
Trong một gia đình nọ, có một người phụ nữ bị tai biến và nằm liệt một chỗ đã nhiều năm. Bà là mẹ của năm người con và là vợ của một người đàn ông khỏe mạnh, hào hoa phong nhã. Trong hoàn cảnh như vậy, người chồng và các con để bà ở riêng trong một căn phòng nhỏ với sự chăm sóc của người giúp việc. Một ngày, rồi vài ngày, rồi tháng và hiếm khi những người thân yêu dành chút thời gian đến thăm hỏi bà hay ngay cả nhìn vội bà một giấy lát. Nhưng đó chỉ là ước muốn của một người bệnh.
Khi Chúa Giêsu được tin mẹ vợ Simon bị sốt cao, Ngài ngay lập tức đến gặp bà và nắm lấy tay bà. Cử chỉ này thay cho lời nói: “Ta đang ở với bà. Ta quan tâm đến sức khỏe của bà.” Rồi bà được khỏi bệnh trước khi Chúa Giêsu và các môn đệ rời khỏi nhà bà.
Trong cuộc sống thường ngày mỗi người chúng ta cũng vậy, đừng bao giờ xem thường sức mạnh của sự thăm viếng nhau hay ngay cả một sự thăm viếng vội vàng những người thân thuộc hay bạn bè. Điều này có thể sẽ là một điều tuyệt diệu mà chúng ta có lẽ không bao giờ tưởng tượng tới. Dĩ nhiên, chúng ta không phải là Chúa Giêsu. Vì vậy, chúng ta không thể chữa lành bệnh tật. Nhưng chúng ta vẫn có thể làm được nhiều điều tuyệt vời trong khả năng mà Thiên Chúa trao tặng chúng ta. Đó là tình thương bằng chính trái tim biết chia sẻ.
Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta cách chia sẻ với bệnh nhân. Vì vậy, chúng ta được mời gọi bắt chước Ngài bằng cách dành thời gian thăm viếng và chia sẻ niềm hy vọng với những người đau yếu bệnh tật cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tôi có thể làm được điều này không?


0 comments:

Post a Comment

 
Back to Top