SUY NIỆM LỜI CHUA
Thứ Tư 05/02/02014 – Lễ Kính Thánh Agata
Bài đọc: 2 Sm 24, 2. 9-17
Một hôm, vua Đa-vít bảo ông Giô-áp tướng chỉ huy quân lực,
đang ở với vua: “Hãy rảo khắp các chi tộc Ít-ra-en, từ Đan tới Bơ-e Se-va, và
điều tra nhân khẩu để ta biết dân số.” Ông Giô-áp nộp cho vua con số của cuộc
điều tra dân số: Ít-ra-en có tám trăm ngàn chiến binh biết tuốt gươm, và Giu-đa
có năm trăm ngàn. Vua Đa-vít áy náy trong lòng
sau khi đã kiểm tra dân số như vậy. Vua Đa-vít thưa cùng Đức Chúa: “Con đã phạm
tội nặng khi làm như thế. Giờ đây, lạy Đức Chúa, xin bỏ qua lỗi lầm của tôi tớ
Ngài, vì con đã hành động rất ngu xuẩn.” Sáng hôm sau, khi vua Đa-vít dậy, đã
có lời Đức Chúa phán với ngôn sứ Gát, thầy chiêm của vua Đa-vít, rằng: “Hãy đi
nói với Đa-vít : Đức Chúa phán thế này: ‘Ta đưa ra cho ngươi ba điều. Ngươi hãy
chọn lấy một trong ba, và Ta sẽ thực hiện cho ngươi.’” Vậy ông Gát đến gặp vua
Đa-vít, báo cho vua và nói: “Ngài muốn điều gì xảy ra : hoặc bảy năm đói trong
toàn nước ngài, hoặc ba tháng chạy trốn trước mặt kẻ thù đuổi theo ngài, hoặc
ba ngày ôn dịch? Bây giờ xin ngài suy nghĩ xem tôi phải trả lời thế nào cho
Đấng đã sai tôi.” Vua Đa-vít nói với ông Gát: “Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo.
Thà chúng ta sa vào tay Đức Chúa còn hơn, vì lòng thương của Người bao la,
nhưng ước chi tôi đừng sa vào tay người phàm!” Đức Chúa giáng ôn dịch xuống
Ít-ra-en từ sáng hôm đó cho đến lúc đã định, và từ Đan tới Bơ-e Se-va, có bảy
mươi ngàn người trong dân đã chết. Thiên sứ đưa tay về phía Giê-ru-sa-lem để
tàn phá thành, nhưng Đức Chúa hối tiếc vì tai hoạ đó, và Người bảo thiên sứ có
nhiệm vụ tiêu diệt dân: “Đủ rồi! Bây giờ rút tay lại.” Thiên sứ của Đức Chúa
đang ở gần sân lúa của ông A-rau-na, người Giơ-vút. Vua Đa-vít thưa với Đức
Chúa, khi thấy thiên sứ có nhiệm vụ đánh phạt dân, ông nói: “Ngài coi, chính
con đã phạm tội, chính con có lỗi; nhưng đàn chiên đó đã làm gì? Xin tay Ngài
cứ đè trên con và nhà cha con!”
Tin Mừng: Mc 6, 1-6
Khi ấy, Đức Giê-su trở về quê quán của Người, có các
môn đệ đi theo. Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều
người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: “Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được
khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế,
nghĩa là gì? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a và là anh em của các
ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà
con lối xóm với chúng ta sao?” Và họ vấp ngã vì Người. Đức Giê-su bảo họ: “Ngôn
sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con
thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi.” Người đã không thể làm được phép lạ
nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ. Người lấy
làm lạ vì họ không tin. Rồi Người đi các làng chung quanh mà giảng dạy.
SUY NIỆM:
“Gần chùa gọi bụt bằng anh.”
Chúng ta có thể nhận ra lời trách của
Chúa Giêsu ở một phương diện là Ngài đi rao giảng khắp mọi nẻo đường và luôn nhận
được sự tung hô, ngưỡng mộ. Nhưng khi quay về quê quán của mình thì người ta lại
thờ ơ với Ngài. Chúa không buồn họ về việc này. Vì đó là chuyện nhân loại
thương tình thôi. Điều Chúa buồn phiền sâu xa hơn ở đây không phải chỉ là bài học
cho người cùng thời với Ngài, nhưng là cho chính mỗi người chúng ta ngày hôm
nay.
Qua bí tích Rửa Tội, chúng ta đã trở
thành người nhà của Chúa, con cái của Chúa. Chúng ta được hưởng bao nhiêu phúc
lành của Ngài. Chúng ta được nuôi dưỡng và giáo dục trong môi trường đạo đức và
ân sủng từ gia đình đến nhà thờ. Chúng ta thuộc rất nhiều kinh sách, thuộc lời
Chúa, thuộc các bài giảng. Và có thể nói, cái gì chúng ta cũng biết hết. Chúng
ta biết biết Chúa nhiều. Nếu cần, chúng ta có thể nói về Chúa thao thao bất tuyệt.
Chúng ta biết rõ Chúa như những người đồng hương của Chúa biết rõ Ngài, biết rõ
tông ti họ hàng của Ngài “Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a và là anh em của các ông
Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối
xóm với chúng ta sao?” Và với chúng ta, nếu có ai đó hỏi Chúa Giêsu
là ai thì chúng ta cũng có thể nói trôi chảy hay có thể làm thành một bài hùng
biện. Nhưng nếu chúng ta chỉ biết Chúa và nói về Ngài nhu một người người hành
khách đi bên cạnh mình song song như đường ray xe lửa từ ga này đến ga khác và
không bao giờ gặp nhau. Đó có lẽ là mỗi chúng ta, chứ không riêng gì những người
đồng hương của Chúa. Bằng ấy năm biết Chúa, bằng ấy năm giữ đạo, bằng ấy năm đi
xưng tội rước lễ, nhưng cũng bằng ấy năm chỉ đi song song bên cạnh Chúa thôi. Nếu
chỉ đi song song trên con đường ray biết Chúa, mà không bao giờ gặp Chúa thì điều
gì sẽ xảy ra cho cuộc đời chúng ta?
Chúng ta có cuộc đời chúng ta, Chúa
có cuộc đời của Ngài. Chúa cứ đi bên cạnh ta, ta cứ đi bên cạnh Chúa, nhưng con
người của tôi, tâm hồn của tôi đóng kín lại, không một khe hở để Chúa có thể
len lỏi vào trong đời tôi. Chúa va tôi cứ việc đi song song nhau. Tôi có những
suy tính của tôi, tôi có những lo âu của tôi, tôi có những sợ hãi cũng như niềm
vui của tôi. Chúa đừng xen vào. Và như vậy, Chúa không làm được gì để giúp
chúng ta. Trong bài Tin Mừng hôm nay đã nói, Chúa không làm được phép lạ nào cho
những người đồng hương của Ngài, mặc dù quen biết nhau, nhưng Ngài không làm được
gì để giúp họ. Họ tiếp tục sống trong tội lỗi, sống trong những tính hư nết xấu,
họ phải sống trong bản án của sự chết đời đời. Chúng ta suy niệm bài Phúc Âm
hôm nay để áp dụng cho chính cuộc đời chúng ta.
Có ích gì đâu nếu chúng ta chỉ biết
Chúa Giêsu như một người hàng xóm? Có ích gì đâu nếu chúng ta chỉ biết Chúa Giêsu
như một nhân vật lịch sử? Cuối cùng, Ngài chẳng có liên quan gì đến cuộc đời
tôi, trong những lo âu, toan tính của tôi, trong những niềm vui, nỗi buồn, thất
bại thành công? Có ích gì nếu chúng ta chỉ biết Chúa Giêsu như một người ngoài
cuộc? Và rồi, nếu tôi có tiền bạc, công danh sự nghiệp mà không có Đức Kitô, cuối
cùng cuộc đời tôi cũng chỉ là sự vô nghĩa.
Năm mới này, tôi cần biết điều gì về
Chúa Giêsu để cuộc đời tôi có ý nghĩa?
0 comments:
Post a Comment