SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Bảy 23/11/2013 sau CN XXXIII TN
Bài đọc: Mcb 6, 1-13
Hồi đó, vua An-ti-ô-khô rảo khắp các miền thượng du. Vua
nghe tin ở Ba-tư có thành Ê-ly-mai, một thành nổi tiếng vì nhiều của cải vàng
bạc. Đền thờ trong thành cũng có nhiều báu vật, có cả những mảnh giáp trụ bằng
vàng, có áo giáp và vũ khí mà con vua Phi-líp-phê là A-lê-xan-đê đã để lại; ông
này là vua miền Ma-kê-đô-ni-a và là người đầu tiên cai trị nước Hy-lạp. Vậy vua
An-ti-ô-khô đã tới đó, tìm cách đánh chiếm và cướp phá thành, nhưng không thành
công, vì dân trong thành đã hay tin trước. Họ đứng lên giao chiến chống lại vua
khiến vua phải bỏ chạy về Ba-by-lon, lòng buồn não ruột. Bấy giờ vua đang ở
Ba-tư. Có người đến báo cho vua biết là các đoàn quân sang đất Giu-đa đã bị
thảm bại: Tướng Ly-xi-a chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ nhất đã bị người Do-thái
đẩy lui. Những người này càng thêm mạnh nhờ vũ khí, quân nhu và và nhiều chiến
lợi phẩm thu được của những đoàn quân đã bị họ đánh tan tành. Họ đã triệt hạ Đồ
ghê tởm do vua xây ở trên bàn thờ dâng lễ toàn thiêu tại Giê-ru-sa-lem, rồi xây
tường luỹ cao chung quanh Thánh Điện giống như ngày xưa. Cả thành Bết Xua của
vua, họ cũng xây như vậy. Nghe tin ấy, vua rất đỗi kinh hoàng. Vua lâm bệnh
liệt giường vì phiền não, lại cũng vì sự việc không diễn ra như lòng mong ước. Vua
nằm liệt như thế đã lâu, nỗi buồn cứ ngày đêm ray rứt. Tưởng như ngày chết đã
gần kề, 10 vua cho vời bạn hữu đến và nói: “Tôi không thể chợp mắt, vì nỗi âu
lo canh cánh bên lòng. Tôi tự nhủ: Tại sao giờ đây tôi phải điêu đứng khổ sở
như thế này? Trước kia, khi đang cầm quyền, tôi hạnh phúc và được yêu mến biết
bao! Nhưng bây giờ, nhớ lại thời ở Giê-ru-sa-lem, tôi đã lấy mọi vật dụng bằng
bạc bằng vàng, đã sai người đi tiêu diệt dân cư ở miền Giu-đa mà không có lý do
chính đáng. Hồi tưởng lại những hành vi tàn bạo đó, tôi biết chắc rằng chính vì
thế mà tôi gặp phải bao nhiêu tai biến, và giờ đây sắp phải chết nơi đất khách
quê người vì buồn phiền vô hạn.”
Tin Mừng: Lc
20, 27-40
Khi ấy, có mấy người thuộc nhóm Xa-đốc đến gặp Đức
Giê-su. Nhóm này chủ trương không có sự sống lại. Mấy người ấy hỏi Đức
Giê-su: “Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta điều luật này: Nếu anh hay
em của người nào chết đi, đã có vợ mà không có con, thì người ấy phải lấy nàng,
để sinh con nối dòng cho anh hay em mình. Vậy nhà kia có bảy anh em trai. Người
anh cả lấy vợ, nhưng chưa có con thì đã chết. Người thứ hai, rồi người thứ ba
đã lấy người vợ goá ấy. Cứ như vậy, bảy anh em đều chết đi mà không để lại đứa
con nào. Cuối cùng, người đàn bà ấy cũng chết. Vậy trong ngày sống lại, người
đàn bà ấy sẽ là vợ ai, vì cả bảy đều đã lấy nàng làm vợ?” Đức Giê-su đáp: “Con
cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau
và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng. Quả thật, họ
không thể chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên
Chúa, vì là con cái sự sống lại. Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông Mô-sê
cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi gai, khi ông gọi Đức Chúa là Thiên
Chúa của tổ phụ Áp-ra-ham, Thiên Chúa của tổ phụ I-xa-ác, và Thiên Chúa của tổ
phụ Gia-cóp. Mà Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa
của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.”
Bấy giờ có mấy người thuộc nhóm kinh sư lên tiếng nói:
“Thưa Thầy, Thầy nói hay lắm.” Thế là họ không dám chất vấn Người điều gì nữa.
SUY NIỆM:
Điều
gì sẽ xảy sau khi chúng ta chết? Chúng ta vẫn còn nhớ tên của nhau chứ nếu gặp
nhau trên thiêng đàng? Chúng ta sẽ cảm nhận về nhau nếu gặp lại nhau trên thiên
đàng? Chúng
ta đều không biết câu trả lời vì chưa ai chết cả. Nhưng có một điều chắc chắn
là sẽ tới ngày chúng ta cũng sẽ phải rời khỏi thế gian này như một kẻ tay trắng
và chịu lệ thuộc hoàn toàn vào sự nhân từ của người khác. Cái chết này có phải
là cuối cùng không? Dĩ nhiên là không. Chúng ta là những Kitô hữu, chúng ta tin
rằng thể xác chúng ta chết đi là sự bắt đầu cho một cuộc sống vĩnh cữu với Chúa
Giêsu trên thiên quốc của Ngài. Những người Xa-đốc không tin có sự sống lại nên đã hỏi
Chúa Giêsu về bảy anh em đã cưới cùng một người phụ nữ. Vậy trong ngày sống lại
thì người phụ này thuộc về người đàn ông nào? Chúa Giêsu khôn ngoan trả lời họ:
“Con
cái đời này cưới vợ lấy chồng, chứ những ai được xét là đáng hưởng phúc đời sau
và sống lại từ cõi chết, thì không cưới vợ cũng chẳng lấy chồng. Quả thật, họ
không thể chết nữa, vì được ngang hàng với các thiên thần. Họ là con cái Thiên
Chúa, vì là con cái sự sống lại. Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, thì chính ông Mô-sê
cũng đã cho thấy trong đoạn văn nói về bụi gai, khi ông gọi Đức Chúa là Thiên
Chúa của tổ phụ Áp-ra-ham, Thiên Chúa của tổ phụ I-xa-ác, và Thiên Chúa của tổ
phụ Gia-cóp. Mà Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa
của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.” (Lc 20, 34 – 35)
Nhiều người trong
chúng ta cũng có thể có cùng sự quan tâm như những người Xa-đốc, điều gì sẽ xảy
ra cho tôi và cho bạn sau khi chết? Không ai biết được. Vậy thay vì mất nhiều
thời gian và trí tưởng tưởng cho ngày đó thì hãy sống thật tốt trong giây phút
hiện tại. Nếu chúng ta thật sự sống chứng nhân Chúa Giêsu nơi chính cuộc sống
hằng ngày của mình, chúng ta sẽ không còn bận tâm về điều gì sẽ xảy ra cho cuộc
sống mai sau của mình.
Ước gì mỗi người chúng ta tìm thấy được thiên đàng nơi chính cuộc sống của mình và tha nhân.
0 comments:
Post a Comment