SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ tư 20/11/2013 sau CN XXXIII TN
Bài đọc: Mcb 7, 1. 20-31
Hồi ấy, có bảy anh em bị bắt cùng với bà mẹ. Vua An-ti-ô-khô
cho lấy roi và gân bò mà đánh họ, để bắt họ ăn thịt heo là thức ăn luật Mô-sê
cấm. Bà mẹ là người rất mực xứng đáng cho ta khâm phục và kính cẩn ghi nhớ. Bà
thấy bảy người con trai phải chết nội trong có một ngày, thế mà bà vẫn can đảm
chịu đựng nhờ niềm trông cậy bà đặt nơi Đức Chúa. Bà dùng tiếng mẹ đẻ mà khuyến
khích từng người một, lòng bà đầy tâm tình cao thượng; lời lẽ của bà tuy là của
một người phụ nữ, nhưng lại sôi sục một chí khí nam nhi; bà nói với các con: “Mẹ
không rõ các con đã thành hình trong lòng mẹ thế nào. Không phải mẹ ban cho các
con thần khí và sự sống. Cũng không phải mẹ sắp đặt các phần cơ thể cho mỗi
người trong các con. Chính Đấng Tạo Hoá càn khôn đã nắn đúc nên loài người, và
đã sáng tạo nguồn gốc muôn loài. Chính Người do lòng thương xót, cũng sẽ trả
lại cho các con thần khí và sự sống, bởi vì bây giờ các con trọng Luật Lệ của
Người hơn bản thân mình.” Vua An-ti-ô-khô cho
là người mẹ sỉ nhục mình nhưng vẫn khinh thường những lời mạt sát đó. Bởi vậy
chẳng những vua khuyên người con trai út còn sống sót, mà lại thề hứa làm cho
anh được giàu sang hạnh phúc, nếu anh bỏ tục lệ của tổ tiên. Ngoài ra, vua còn
coi anh là bạn hữu và trao cho anh những chức vụ quan trọng. Nhưng vì người
thiếu niên không thèm để ý gì tới, nên vua mới cho gọi bà mẹ đến và nhờ bà
khuyên nhủ hầu cứu mạng cho anh. Vua phải mất nhiều lời bà mới bằng lòng thuyết
phục người con. Nghiêng mình về phía anh, bà chế nhạo tên bạo chúa và dùng
tiếng mẹ đẻ nói với anh những lời sau đây: “Con ơi, con hãy thương mẹ: chín
tháng cưu mang, ba năm bú mớm, mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ con đến ngần này tuổi
đầu. Mẹ xin con hãy nhìn xem trời đất và muôn loài trong đó, mà nhận biết rằng
Thiên Chúa đã làm nên tất cả từ hư vô, và loài người cũng được tạo thành như
vậy. Con đừng sợ tên đao phủ này; nhưng hãy tỏ ra xứng đáng với các anh con, mà
chấp nhận cái chết, để đến ngày Chúa thương xót, Người sẽ trả con và các anh
con cho mẹ.” Bà vừa dứt lời thì người thiếu
niên nói: “Các người còn chờ đợi gì nữa, tôi chẳng nghe theo lệnh vua đâu,
nhưng tôi chỉ vâng theo lệnh của Lề Luật Thiên Chúa đã ban cho cha ông chúng
tôi qua ông Mô-sê. Còn vua đã bày ra đủ thứ trò độc ác để hại người Híp-ri, vua
sẽ chẳng thoát khỏi bàn tay Thiên Chúa.”
Tin Mừng: Lc 19, 11-28
Khi ấy, dân chúng đang nghe Đức Giê-su, thì Người kể
thêm cho họ một dụ ngôn, vì Người đang ở gần Giê-ru-sa-lem và vì họ tưởng là
Triều Đại Thiên Chúa sắp xuất hiện đến nơi rồi. Vậy Người nói: “Có một người
quý tộc kia trẩy đi phương xa lãnh nhận vương quyền, rồi trở về. Ông gọi mười
người trong các tôi tớ của ông đến, phát cho họ mười nén bạc và nói với họ:
‘Hãy lo làm ăn sinh lợi cho tới khi tôi đến.’ Nhưng đồng bào ông ghét ông, nên
họ cử một phái đoàn đến sau ông để nói rằng: ‘Chúng tôi không muốn ông này làm
vua chúng tôi.’ “Sau khi lãnh nhận vương quyền, ông trở về. Bấy giờ
ông truyền gọi những đầy tớ ông đã giao bạc cho, để xem mỗi người làm ăn sinh lợi
được bao nhiêu. Người thứ nhất đến trình: ‘Thưa ngài, nén bạc của ngài đã sinh
lợi được mười nén.’ Ông bảo người ấy: ‘Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi! Vì anh đã
trung thành trong việc rất nhỏ, thì hãy cầm quyền cai trị mười thành.’ Người thứ
hai đến trình: ‘Thưa ngài, nén bạc của ngài đã làm lợi được năm nén.’ Ông cũng
bảo người ấy: ‘Anh cũng vậy, anh hãy cai trị năm thành.’ Rồi người thứ ba đến trình: ‘Thưa ngài, nén bạc của ngài
đây, tôi đã bọc khăn giữ kỹ. Tôi sợ ngài, vì ngài là người khắc nghiệt, đòi cái
không gửi, gặt cái không gieo.’ Ông nói: ‘Hỡi đầy tớ tồi tệ! Tôi cứ lời miệng
anh mà xử anh. Anh đã biết tôi là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái
không gieo. Thế sao anh không gửi bạc của tôi vào ngân hàng? Có vậy, khi tôi đến,
tôi mới rút ra được cả vốn lẫn lời chứ!’ Rồi ông bảo những người đứng đó: ‘Lấy
lại nén bạc nó giữ mà đưa cho người đã có mười nén.’ Họ thưa ông: ‘Thưa ngài,
anh ấy có mười nén rồi!’ Ông đáp lại: ‘Tôi nói cho các anh hay: phàm ai đã có,
thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cái nó đang có cũng sẽ bị lấy
đi. ‘Còn bọn thù địch của tôi kia, những người không muốn tôi làm vua cai trị
chúng, thì hãy dẫn chúng lại đây và giết chết trước mặt tôi.’” Đức Giê-su nói
những lời ấy xong, thì dẫn đầu các môn đệ, tiến lên Giê-ru-sa-lem.
SUY NIỆM:
Có một
bà góa kia, chồng chết sớm và có một con trai duy nhất. Anh này cũng bị đau nặng
và rồi cũng qua đời. Bà rất buồn và khóc thương cho số phận hẩm hiu của mình. Hàng
xóm cũng chạnh lòng thương nhưng rồi việc ai nấy làm, sự quan tâm cũng nhạt
nhòa dần. Cạnh nhà bà có một cô bé, cô thường hay chạy qua nhà bà. Người mẹ ngạc
nhiên và âu yếm hỏi con gái: “Con sang
nhà bà làm gì vậy?” Cô bé đơn sơ trả lời: “Mẹ ơi, con chẳng biết nói gì, biết làm gì, con chỉ biết ngồi khóc với
bà.” Quả vậy, em bé này không có khả năng gì để chia sẻ sự đau đớn mất mát
của người hàng xóm, thôi thì em dùng khả năng tối thiểu của mình là ngồi khóc,
an ủi bà góa này.
Bài
Tin Mừng hôm nay, Thiên Chúa nói đến việc giao phó của cải vật chất và tinh thần
cho chúng ta, để chúng ta quản lý, sử dụng cho công việc nước Chúa như những
người làm công được ông chủ giao cho mỗi người mỗi nén bạc khác nhau. Điều duy
nhất ông chủ chờ mong là sinh lợi từ những nén bạc đó. Thật vậy, Thiên Chúa ban
cho chúng ta rất nhiều tài năng, có điều chúng ta có biết sinh lợi từ nó không?
Tội lớn nhất là lãng phí! Lãng phí tài năng không chỉ là sự coi thường chính
mình mà coi thường cả Thiên Chúa, người ban cho chúng ta những tài năng này. Thử
hỏi chúng ta có những tài năng gì? Chúng ta đã và đang sử dụng nó như thế nào?
Nén bạc đã được sinh lợi chưa? Vì vậy chúng ta được mời gọi ý thức lại những
nén bạc mình có để làm phát triển lên qua công việc phục vụ Chúa, phục vụ tha
nhân.
đó quả là những món quà ý nghĩa bạn à
ReplyDelete