November 8, 2013

Sự Tồn Tại Tạm Bợ

SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Sáu 08/11/2013 CN XXXI TN
Bài đọc: Rm 15, 14-21
Thưa anh em, chính tôi, tôi tin chắc rằng anh em có đầy thiện chí, thừa hiểu biết và có khả năng khuyên bảo nhau. Trong thư này, đôi chỗ tôi đã nói hơi mạnh, chẳng qua là để nhắc lại cho anh em điều anh em đã biết. Tôi viết thế là dựa vào ân sủng Thiên Chúa đã ban cho tôi làm người phục vụ Đức Giê-su Ki-tô giữa các dân ngoại, lo việc tế tự là rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa, để các dân ngoại được Thánh Thần thánh hoá mà trở nên một lễ phẩm đẹp lòng Thiên Chúa.
Vậy, trong Đức Ki-tô Giê-su, tôi có quyền hãnh diện về công việc phục vụ Thiên Chúa. Thật thế, tôi đâu dám nhắc đến chuyện nào khác, ngoài những gì Đức Ki-tô đã dùng tôi mà thực hiện để đưa các dân ngoại về phục vụ Thiên Chúa, thực hiện bằng lời nói việc làm, bằng sức mạnh của những dấu lạ điềm thiêng, bằng quyền năng của Thánh Thần. Như vậy, từ Giê-ru-sa-lem, đi vòng đến tận miền I-ly-ri, tôi đã làm tròn sứ mạng loan báo Tin Mừng Đức Ki-tô. Nhưng tôi chỉ có tham vọng là loan báo Tin Mừng ở những nơi người ta chưa được nghe nói đến danh Đức Ki-tô. Tôi làm thế vì không muốn xây dựng trên nền móng người khác đã đặt. Trái lại, như có lời chép: Những kẻ đã không được loan báo về Người, sẽ thấy, những kẻ đã không được nghe nói về Người, sẽ hiểu.
Tin Mừng: Lc 16, 1-8
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: ‘Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Công việc quản lý của anh, anh tính sổ đi, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!’ Người quản gia liền nghĩ bụng: ‘Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ! “Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: ‘Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?’ Người ấy đáp: ‘Một trăm thùng dầu ô-liu.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi.’ Rồi anh ta hỏi người khác: ‘Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?’ Người ấy đáp: ‘Một ngàn giạ lúa.’ Anh ta bảo: ‘Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi.’
“Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.”
SUY NIỆM:
Người quản gia trong Tin Mừng hôm nay thật là sáng tạo để đưa một mưu kế bảo đảm cho sự sống còn của ông ta sau khi bị mất việc. Ông ta trừ nợ cho tất cả những người mượn nợ ông chủ của ông. Thật là một suy nghĩ táo bạo đã đưa ông đến quyết định bảo vệ cuộc sống sau này của mình. Thế nhưng, nhược điểm là ông ta làm tất cả những điều này chỉ là cho SỰ TỒN TẠI TẠM BỢ của ông.
Nếu ông ta cũng làm như vậy nhưng với kết cục là những người mượn nợ nhận ra sự quảng đại và thân thiện của người chủ? Do đó khi ông chủ của người quản gia đến thăm những người mượn nợ, họ cũng sẽ chào đón ông nồng nhiệt. Nhưng ông ta đã làm điều này cho chính lợi ích riêng tư của ông ta.
Đây là một lời nhắc nhở đáng ghi nhớ cho tất cả chúng ta, những người tuyên bố bước sát theo chân Chúa. Ai là những người đang thực hiện sứ vụ của Thiên Chúa hay ai là những người khao khát truyền giảng phúc âm của Chúa Giêsu. Hãy cùng nhau phục vụ nước Thiên Chúa, cho mục đích của nước trời, chứ không phải những sự ích kỷ của chúng ta. Để rồi Thiên Chúa được biết đến chứ không phải là chúng ta.
Những người rao giảng và những chia sẻ cho Chúa Giêsu đến và sống trong thế giới này. Những sự dạy dỗ về Thiên Chúa mà chúng ta loan truyền sẽ mãi mãi đọng lại trong tâm hồn những ai được lắng nghe và cảm nghiệm. Và họ có thể tiếp tục là những người kế thừa trong sự vụ này bao lâu Thiên Chúa vẫn còn trung tâm chứ không phải sự phô diễn của chúng ta.
Thử hỏi lòng mình, chúng ta đang rao truyền nước Thiên Chúa đến đâu? Chúng ta có luôn mang Chúa đến cho người khác bằng chính đời sống của chúng ta không?   



0 comments:

Post a Comment

 
Back to Top