October 7, 2013

Một nữa!

Trái tim tôi thao thức với câu hỏi: “Thiên Chúa muốn tôi làm gì?” Và cuộc đời tôi sang trang từ đây. Tôi hạnh phúc với những gì mình đang có, nhưng vẫn  cảm thấy chưa đủ.
Lần nọ, một người chị họ cho tôi Bản kinh cầu cho một nửa hoàn hảo của cuộc đời. Đối với một đứa học sinh trung học như tôi đây thật là một món quà thú vị và đầy ngạc nhiên. Dù chẳng hiểu nhiều nhưng tôi trung thành đọc hằng ngày với hy vọng Thiên Chúa sẽ chúc lành cho tương lai tôi.
Bước vào cái tuổi cặp kê như các bạn đồng trang lứa, tôi cũng có một người để thương thầm nhớ trộm. Khi gặp anh, tôi hăng hái đọc kinh cầu này hơn, ước mong anh sẽ là người sẻ chia cùng tôi trọn cuộc đời. Sau một thời gian bên nhau cùng bao kỷ niệm vui buồn, mơ rằng một ngày nào đó anh sẽ cùng tôi tiến lên bàn thánh. Nhưng cái ngày đó đã và sẽ không bao giờ đến. Nếu …
Xa anh, tôi tiếp tục sống và thực hiện hoài bão của mình. Xa nhà vào đại học là thời gian tôi nhận ra mình trưởng thành hơn cũng như học được nhiều bài học quý giá. Ra trường, tôi chọn đi làm một nơi xa với mục tiêu duy nhất là làm việc để kiếm thật nhiều tiền giúp đỡ gia đình. May mắn mỉm cười. Tôi có công việc ổn định, kiếm được số tiền như ý, thực hiện ước mong giúp đỡ người thân và chu toàn trách nhiệm với gia đình. Tôi tham gia vào các hoạt động xã hội để chia sẻ những khó khăn, tôi đứng về phía những nạn nhân của bất công để lên tiếng cho họ. Với cá tính mạnh mẽ, tôi không dễ dàng bị nhụt chí hay thoái lui khi tất cả nỗ lực của tôi dành cho cuộc đời như muối bỏ bể. Ngược lại, càng bị thách đố tôi càng dấn thân hăng say hơn để san sẻ vui buồn với nhiều người. Trái tim tôi thao thức với câu hỏi: “Thiên Chúa muốn tôi làm gì?
Tôi nhận ra rằng tất cả những gì tôi đã và đang làm không mang lại sự thoả mãn nào trong tâm hồn. Để lấp đầy những khoảng trống đó, tôi trở lại với thói quen thuở bé như năng tham dự thánh lễ ngày Chúa Nhật và thứ tư và dành thêm thời gian viếng nhà chầu Thánh Thể. Những phút thinh lặng trong cầu nguyện mang lại cho tôi cảm giác an bình thư thái trước Thánh Thể.
Rồi trong một trạm xe buýt khi đi thăm người Dì, tôi thấy hai Sơ mặc áo Dòng màu xanh đang loạng choạng tìm xe. Không hiểu sao hai Sơ có vẻ đang tiến lại phía tôi đang đứng. Một động lực gì đó thật khó giải thích thúc giục tôi đến gần Sơ và hỏi: “Sơ ơi, Dòng Sơ tên gì vậy?” Một Sơ nhẹ nhàng trả lời: “Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu. Em có bao giờ nghe đến tên này chưa?” Chúng tôi trò chuyện vội vàng rồi ai nấy cũng vội chia tay để kịp chuyến xe của mình. Hai Sơ gởi cho tôi một tấm thiệp ngăn sách mà phía sau là địa chỉ cộng đoàn các Sơ. Ngay lập tức, tôi bị thu hút bởi dòng chữ trên đó: “Cuộc đời tôi phải là một hành động yêu thương liên lỉ” – Thánh Rafaela Maria.
Tôi cảm thấy quý mến hai Sơ sau lần gặp gỡ đó. Nhưng vì công việc cơm aó gạo tiền đã chiếm hết thời gian, tôi nhiều lần lỗi hẹn đến thăm các Sơ. Cuối cùng, tôi cũng thực hiện được ước mơ của mình. Ngày đến thăm các Sơ cũng là ngày tĩnh tâm định hướng ơn gọi, tôi được mời ở lại để dành chút thời gian cho Chúa. Trong bầu khí thinh lặng và lắng nghe, tôi sống lại với chính mình và cầu nguyện cách thân mật với Chúa.
Sau buổi gặp gỡ ấy, tâm hồn tôi giao động giữa hai sự chọn lựa. Đi tu hay tiếp tục sống cuộc sống mà tôi đang sống. Những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày nặng nề. Là một người chị cả trong gia đình, tôi cần hy sinh nhiều hơn để lo cho gia đình và chín người em, rời bỏ công việc tôi đã làm bao năm qua là một thách đố lớn. Hơn thế nữa, nếu chọn sống đời tận hiến, không ai có thể bảo đảm tôi sẽ trung thành cho đến cùng. Nếu chọn theo Chúa và phải bỏ việc, rồi giả như đời tu trì cũng chẳng thành, tôi phải bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng sao? Tôi hỏi Chúa rồi hỏi chính tôi: “Chúa ơi, những thách đố này có vượt quá sức con chăng?
Tôi tin Thiên Chúa có thời gian riêng của Ngài!
Tôi chọn.

Tôi xin nghỉ việc nhưng ban lãnh đạo công ty không chấp nhận. Mọi người chọc ghẹo và cho tôi là một con ngốc. Sáu năm để nhận định, suy nghĩ và chọn lựa có lẽ đã đủ, tôi phải quyết định và quyết định này sẽ là một cú sốc cho cả gia đình. Mẹ khóc thật nhiều vì sợ tôi không bền đổ đến cùng và phải chịu nhiều khổ cực. Tôi hiểu cảm giác của mẹ, nhưng đời sống giản dị, gần gủi của các Sơ Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu đã để lại trong tôi một ấn tượng tốt và đảm bảo cho tôi sự bình an nội tâm. Bởi vì hằng ngày tôi được chiêm ngắm Chúa Giêsu Thánh Thể, là nguồn sống của các Sơ và sẽ là của tôi trong trong suốt cuộc đời người Nữ Tỳ.


1 comments:

  1. cảm ơn bài viết rất bổ ích, nguyện xin Chúa ban bình an cho bạn

    ReplyDelete

 
Back to Top