
Chiều
tối cuối năm định mệnh ấy!
Đến
trưa hai mươi tám Tết, công ty tôi chính thức cho nhân viên nghỉ Tết. Tranh thủ
mua thêm chút quà rồi ghé qua nhà trọ thu xếp đồ đạc để ra bến xe cho kịp giờ. Loay
hoay mãi với đồ đạc và bao nhiêu món quà Tết lỉnh ca lỉnh kỉnh, tôi cũng vào được
bên trong phòng vé để ngồi đợi đến giờ xe khởi hành về quê. Giữa biển người
đang chen chúc nhau, những va quẹt nhau vì ai ai cũng giỏ to giỏ nhỏ, rồi tiếng
nói cười...