February 28, 2015

Tôi Chọn

Chiều tối cuối năm định mệnh ấy!
Đến trưa hai mươi tám Tết, công ty tôi chính thức cho nhân viên nghỉ Tết. Tranh thủ mua thêm chút quà rồi ghé qua nhà trọ thu xếp đồ đạc để ra bến xe cho kịp giờ. Loay hoay mãi với đồ đạc và bao nhiêu món quà Tết lỉnh ca lỉnh kỉnh, tôi cũng vào được bên trong phòng vé để ngồi đợi đến giờ xe khởi hành về quê. Giữa biển người đang chen chúc nhau, những va quẹt nhau vì ai ai cũng giỏ to giỏ nhỏ, rồi tiếng nói cười xung quanh như làm tôi mất phương hướng. Nhưng cuối cùng, tôi cũng tìm được cho mình một chỗ ngồi hiếm hoi. Thở phào nhẹ nhõm, tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh gia đình sum vầy với những ánh mắt tròn xoe của mấy đứa cháu khi được quà, nụ cười ông bà và những lời thăm hỏi của ba mẹ và anh chị làm tôi chợt nhớ ra từ trưa đến giờ chưa có gì trong bụng cả. Tôi nhìn quanh tìm xem có ai tin cẩn để gởi đồ mà đi mua ít thức ăn lót dạ. À, ba dãy ghế phía trước tôi có một người trông dáng rất giống một nữ tu. Vậy là tôi đánh liều đến hỏi thăm và có ý gởi nhờ đồ. Linh tính tôi thật đúng. Đó là một nữ tu.
Năm ba bảy chuyện với Sơ thì mới biết Sơ đang dạy học ở trường tình thương dành cho các trẻ em nhập cư cũng như đang sinh hoạt với các bạn sinh viên Công Giáo. Cứ vậy, câu chuyện giữa hai chúng tôi tiếp tục làm tôi quên mất mục đích chính của mình là gởi đồ để đi mua thức ăn. Hiểu được mục đích của tôi, Sơ đưa cho tôi phần thức ăn đi đường của Sơ và bảo tôi dùng. Được ăn đồ ăn của các Sơ, tôi cảm giác như mình đang ăn đồ thánh. Tôi nhận ngay và không ngớt lời cảm ơn. Rồi chúng tôi tiếp tục câu chuyện đi tu của Sơ. Đang đến phần ly kỳ nhất thì nhà xe thông báo lên xe. Tôi phải chào Sơ trong luyến tiếc và vẫn muốn được nghe phần sau câu chuyện đi tu của Sơ. Nhưng đành chịu vậy.
Đang ổn định chỗ ngồi của mình, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên tôi. Quay lại nhìn thì ra là Sơ. Tôi ngạc nhiên vì mình đã mang hết đồ lên xe rồi mà, nhưng không, Sơ gởi cho tôi tờ rơi về Dòng của Sơ và nhắn tôi rằng Sơ rất vui nếu được gặp lại tôi. Như mở cờ trong bụng vì nghĩ mình sẽ được nghe tiếp câu chuyện của Sơ, tôi gật đầu đồng ý ngay.
Một cái Tết bên người thân và bạn bè cũng qua đi. Tôi trở lại thành phố để làm việc. Tất bật đầu năm làm tôi cũng quên bẵng đi lời hứa của mình. Hơn tháng sau, mẹ gọi điện thoại hỏi tôi: “Con dự tính đi tu à?” Tôi ngạc nhiên lắm, nhưng cũng hỏi lại: “Sao mẹ lại hỏi vậy?” Mẹ bảo: “Hôm nay xếp ít đồ con còn để lại đây để gửi vào cho con, Mẹ thấy có tờ rơi của Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm trong tủ quần áo của con.” Tôi aha thật to rồi cười bảo: “Mẹ nghĩ sao mà con đi tu!” nhưng không quên nhờ mẹ gởi tờ rơi vào cho tôi.
Theo số điện thoại trên tờ rơi, tôi liên lạc với Sơ. Chúng tôi gặp nhau ở trường tình thương nơi Sơ đang làm việc. Nơi đây, tôi gặp nhiều bạn trẻ khác như tôi đang giúp cho các em học sinh kém may mắn này với sự yêu thương và niềm vui. Tôi trộm nghĩ: “Cuộc đời này có nhiều người trẻ dám sống cho người khác vậy sao? Họ thật là vĩ đại.” Tôi cũng muốn giống như các bạn trẻ này, nhưng tôi vẫn còn có công việc ở công ty???
Thế nhưng, tôi không hiểu trường tình thương này có gì đó giữ chân tôi nên tôi tìm lý do để đến thường xuyên hơn. Tôi tin chắc rằng đó là những giờ chầu thánh thể cùng cộng đoàn của Sơ, cũng như những ánh mắt thơ ngây của những đứa trẻ kém may mắn này đã níu chân tôi lại. Và khi ra về lòng tôi luôn là niềm vui ngập tràn vì cảm nhận ý nghĩa thực sự của cuộc đời, khi tôi dám cho đi một chút hy sinh bé nhỏ của mình là thời gian và sự hiện diện của mình với các em.
Tôi chọn!
Tôi chọn nơi cho tôi cảm nhận được lý do của cuộc sống.

Tôi cảm tạ Chúa cho buổi chiều tối hai mươi tám Tết của mười sáu năm trước để tôi hôm nay được là người Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giê-su và sẽ mãi mãi là.


Lê Đỗ Quyên, aci

0 comments:

Post a Comment

 
Back to Top