February 13, 2014

Đức Tin và Sự Khiêm Nhu

SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Năm 13/02/2014 – Sau CN V Thường Niên
Bài đọc: 1 V 11, 4-13
Khi vua Sa-lô-môn về già, các bà vợ của vua đã làm cho lòng vua ngả theo các thần ngoại; lòng vua không còn chung thuỷ với Đức Chúa Thiên Chúa của vua, như lòng phụ vương Đa-vít nữa. Vua Sa-lô-môn đi theo nữ thần Át-tô-rét của dân Xi-đôn, theo thần Min-côm ghê tởm của dân Am-mon. Như thế, vua Sa-lô-môn làm điều dữ trái mắt Đức Chúa, chứ không theo Đức Chúa trọn vẹn như phụ vương Đa-vít. Bấy giờ vua Sa-lô-môn xây trên núi đối diện với Giê-ru-sa-lem một nơi cao cho thần Cơ-mốt ghê tởm của dân Mô-áp, cho thần Mô-léc ghê tởm của con cái Am-mon. Vua làm như thế với tất cả các bà vợ ngoại đạo của vua; họ đốt hương và sát tế kính các thần của họ. Đức Chúa nổi giận với vua Sa-lô-môn, vì lòng vua rời xa Đức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en, Đấng đã hiện ra với vua hai lần, và truyền cho vua là đừng đi theo các thần ngoại, nhưng vua không giữ điều Đức Chúa đã truyền. Đức Chúa phán với vua Sa-lô-môn: “Vì ngươi đã như vậy và đã không giữ giao ước cũng như các giới răn Ta truyền cho ngươi, thì chắc chắn Ta sẽ giựt lấy vương quốc ngươi mà trao cho một thuộc hạ của ngươi. Tuy nhiên, vì thân phụ ngươi, Ta sẽ không làm điều đó trong đời ngươi, nhưng sẽ giựt vương quốc khỏi tay con của ngươi. Hơn nữa, vì nể Đa-vít tôi tớ Ta, và vì Giê-ru-sa-lem, thành đô Ta đã chọn, Ta sẽ không giựt lấy cả vương quốc, nhưng sẽ để lại cho con của ngươi một chi tộc.”
Tin Mừng: Mc 7, 24-30
Khi ấy, Đức Giê-su đến địa hạt Tia. Người vào một nhà nọ mà không muốn cho ai biết, nhưng không thể giấu được. Thật vậy, một người đàn bà có đứa con gái nhỏ bị quỷ ám, vừa nghe nói đến Người, liền vào sấp mình dưới chân Người. Bà là người Hy-lạp, gốc Phê-ni-xi thuộc xứ Xy-ri. Bà xin Người trừ quỷ cho con gái bà. Người nói với bà: “Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” Bà ấy đáp: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ nhỏ.” Người nói với bà: “Vì bà nói thế, nên bà cứ về đi, quỷ đã xuất khỏi con gái bà rồi.” Về đến nhà, bà thấy đứa trẻ nằm trên giường, và quỷ đã xuất khỏi.
SUY NIỆM:
     Bài Tin Mừng hôm nay giới thiệu với chúng ta một hình ảnh khác của sự chữa lành mà Chúa Giêsu đã chạm đến con gái nhỏ bị quỷ ám của người đàn bà ngoại giáo người Hy Lạp, gốc Phênixi. Để lãnh nhận được ơn phúc này là con gái được Chúa Giêsu chữa lành, bà này đã phải vượt qua rất nhiều rào cản để có thể chạy đến với Đức Giêsu. Bà phải vượt qua rào cản ngăn cách giữa người dân ngoại và người Do Thái. Qua đó, bà ý thức được rào cản quá lớn này, bà đã cúi xuống để xin Đức Giêsu chữa cho con gái mình. Để dáp lại lời van xin thống thiết này, Chúa Giêsu nói với bà một câu mà có lẽ chính chúng ta cũng cảm thấy chạnh lòng “Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” Một cách rõ ràng, bà ý thức rằng mình là người ngoại giáo không xứng đáng ở nơi này, là xứ sở của dân riêng Ngài. Nhưng với đức tin mãnh liệt vào lòng từ nhân của Thiên Chúa đã và đang được mọi người truyền tụng lúc bấy giờ, bà khiêm tốn đáp “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ nhỏ.” Một lần nữa quả tim nhỏ bé của Chúa Giêsu chạnh lòng thương và chữa lành cho con gái bà.
     Chúng ta học được điều gì nơi người dân ngoại này? Đó có phải là sự khiêm tốn, dám nhận mình là con chó con để được ăn những mẫu bánh vụn rơi rớt từ những chiếc bánh mì của đám trẻ ngồi ăn trên bàn? Đó có phải là một đức tin vững mạnh và lòng kiên trì? Vì ngay từ đầu bà bị Chúa Giêsu khước từ bằng một câu đáp đau đớn lòng. Và đó là sự phó thác trọn vẹn vào Thiên Chúa. Chính sự phó thác này, bà được toại nguyện.
    Nhìn vào cuộc đời chúng ta, có những lần đức tin của chúng ta cũng bị thử thách như người đàn bà trong đoạn Tin Mừng hôm nay. Có những lúc sự nỗ lực, cố gắng của chúng ta dường như chưa được Chúa đoái nhìn đến, và như vậy đức tin chúng ta bị lung lay. Nhưng có lẽ phải hỏi lại chính mình xem những có gắng đó có thật sự đủ? Chúng ta có thật sự thành tâm, kiên trì và khiêm hạ? Hay chỉ chạy đến Ngài khi chúng ta rơi vào bước đường cùng?

    Học gương của người đàn bà ngoại giáo này, chúng ta liên lỉ xin Chúa ban cho mỗi người chúng ta có một đức tin kiên vững, một niềm cậy trông sắt son và một lòng mến chân thành. Và có như vậy, chúng ta sống trọn vẹn hơn sứ mạng Kitô hữu của mình. 


0 comments:

Post a Comment

 
Back to Top