SUY NIỆM LỜI CHÚA
Thứ Bảy 08/02/2014 – Sau
CN IV Thường Niên
Bài đọc: 1 V 3, 4-13
Hồi đó, Vua Sa-lô-môn đi Ghíp-ôn để tế lễ vì chỗ ấy là nơi
cao quan trọng nhất; vua Sa-lô-môn dâng một ngàn lễ vật toàn thiêu trên bàn thờ
ấy. Tại Ghíp-ôn, đang đêm Đức Chúa hiện ra báo mộng cho vua Sa-lô-môn, Thiên
Chúa phán: “Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho.” Vua Sa-lô-môn thưa: “Chính Ngài đã
lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là Đa-vít thân phụ con, như
người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung thực, công chính, với tâm hồn ngay
thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với người, khi ban cho
người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm nay. Và bây giờ, lạy Đức Chúa
là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ Chúa đây lên ngôi kế vị Đa-vít,
thân phụ con, mặc dầu con chỉ là một thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền
trị nước. Con lại ở giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể
xiết, không sao đếm nổi. Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng
nghe, để cai trị dân Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức
cai trị dân Chúa, một dân quan trọng như thế?” Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn
đã xin điều đó. Thiên Chúa phán với vua: “Bởi vì ngươi đã xin điều đó, ngươi đã
không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ thù ngươi
phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử, thì này, Ta làm theo
như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi trước
ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, không một ai bì kịp. Cả điều ngươi
không xin, Ta cũng sẽ ban cho ngươi: giàu có, vinh quang, đến nỗi suốt đời
ngươi, không có ai trong các vua được như ngươi.”
Tin Mừng: Mc 6, 30-34
Khi ấy, các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su,
và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy.
Người bảo các ông: “Anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ
ngơi đôi chút.” Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có
thì giờ ăn uống nữa. Vậy, thầy trò xuống thuyền đi lánh riêng ra một nơi hoang
vắng. Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý, nên từ khắp các thành, họ cùng
nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài. Ra khỏi thuyền, Đức Giê-su
thấy một đám người rất đông thì chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không
người chăn dắt. Và Người bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
SUY NIỆM:
Đã từng một lần trong đời chúng ta ước nguyện một điều
nào đó cho đời mình hay cho người khác. Chắc chắn mỗi người chúng ta sẽ có những
ước nguyện khác nhau. Điều này không phải là giả dụ, nhưng là điều có thật. Như
Vua Sôlômôn trong bài đọc hôm nay, Thiên Chúa đã cho ông một điều ước, ông xin.
Sôlômôn đã xin những điều mà không như thói thường chúng ta vẫn tìm kiếm như sự
trường thọ, sung túc hay giàu sang. Nhưng Sôlômôn xin cho được đức khôn ngoan để
lãnh đạo dân Chúa. Chúa khen ông rằng điều ông xin quả là khôn ngoan. Ông không
xin giàu sang, cũng không xin trường thọ. Rồi đây Chúa ban cho ông tất cả: trước
Salômôn không ai giàu sang như Salômôn, sau Salômôn không ai sánh ví được với
ông. Và Chúa đã ban cho ông trường thọ để ông được hưởng ân phúc của Chúa. Chúa
ban cho ông tất cả để ông luôn biết sống và thực hiện thánh ý Chúa. Đó là điều
đáng ước mong của một tâm hồn chân chính.
Bài
Tin Mừng cho chúng ta thấy bối cảnh như bối cảnh của Vua Salômôn. Các môn đệ
khoe với Chúa về tất cả những thành tích của mình. Nhưng Chúa nói với các môn đệ
rằng hãy rút lui vào nơi hoang vắng để nghỉ nơi. Nghi ngơi ở đây là sự khôn
ngoan, bởi vì biết xa lánh đám đông để bồi bổ lại sức lực và tâm trí. Và thật vậy,
nơi hoang vắng là nơi dành thời gian để trò chuyện với Chúa. Đó là người khôn
ngoan. Trò chuyện để biết được ý Chúa. Trò chuyện để thực hiện ý Chúa. Hay đúng
hơn, Chúa muốn nói với các ông: “Anh em hãy
rút vào nơi hoang vắng để cầu nguyện, để xem đâu là điều Chúa muốn anh em làm,
chứ không phải là một chút thành công anh em cần.” Chỉ khi nào chúng ta biết
cầu nguyện, chỉ khi nào chúng ta dám bỏ lại sau lưng những bộn bề cuộc sống,
lúc bấy giờ chúng ta mới thật sự là người khôn ngoan. Chỉ khi cầu nguyện chúng
ta mới nhận ra được tình thương hải hà của Thiên Chúa, nhận ra được lòng trắc ẩn
của Thiên Chúa. Tình thương ấy như mây trời, như mưa vẫn đổ xuống trên kẻ lành
người dữ. Tình thương đó vẫn ấp ủ ta suốt tháng ngày.
Chúng
ta học hỏi gương Đức Trinh Nữ Maria, Đấng luôn cầu nguyện, lắng nghe và thực
hành thánh ý Thiên Chúa. Không có giây phút nào mà Mẹ không kết hợp với Chúa.
Không giây phút nào mà Mẹ không sống thánh ý của Chúa. Không giây phút nào là
giây phút Mẹ không tìm kiếm sự khôn ngoan là để thánh ý Chúa được thực hiện.
Ngày
hôm nay, chúng ta noi gương Mẹ sống đời sống đức tin của chúng ta. Xin cho
chúng ta cũng biết xin ơn khôn ngoan để biết chu toàn ý Chúa trong phận vụ
riêng của mỗi người.
0 comments:
Post a Comment